Nỗi Đau Khổ Của Hắn


Người đăng: Tiêu Nại

"Á!" Lanh Tử Tinh vội vang tiến đến, định đỡ lấy hắn, khong ngờ hắn qua nặng,
đe nga Lanh Tử Tinh xuống dưới san.

Lanh Tử Tinh lập tức choang vang. Tế bao trong cơ thể giống như bị điện giật,
bắt đầu te dại.

Loi Tuấn Vũ bởi vi khong nhin thấy, nhất thời bị te nga cũng khiến hắn sửng
sốt một chut. Cảm nhận được dưới than la than thể ấm ap, mềm mại đầu may khong
khỏi nhiu chặt lại.

"Co chết tiệt chạy đi đau vậy?!" Tiếng quat giận dữ hiển nhien la trach moc
Lanh Tử Tinh vừa nay bỏ chạy, hại hắn bị nga.

"Loi… tien sinh, toi ở ngay ngoai cửa đợi ngai!" Ngực Lanh Tử Tinh phập phồng
kịch liệt, toan bộ sức nặng của hắn đe tren người co, khong giống luc bọn họ…,
hắn sẽ để ý đến sức nặng cơ thể, lấy tay chống đỡ. Hiện giờ, hắn thật sự rất
nặng. Phủi phui phủi phui, nghĩ cai gi vậy! Mặt Lanh Tử Tinh nong bừng, luc
nay sao co lại co thể nghĩ đến chuyện đo được, thật la!

"Khụ khụ khụ" Lanh Tử Tinh nhịn khong được bắt đầu ho. Than thể hắn chen ep co
đến khong thở nổi.

Loi Tuấn Vũ từ tren người co đứng len, ngữ khi ac liệt quat: "Con khong đứng
dậy! Đỡ toi vao thư phong!"

Lanh Tử Tinh vội vang hấp tấp bo dậy, đỡ Loi Tuấn Vũ đi vao thư phong. Hắn lại
một lần nữa ngồi trước may tinh.

"Khong co việc gi nữa, co đi xuống đi!"

Trong giọng noi co bực bội, co buồn phiền! Trong long hắn nhất định la kho
chịu cực độ!

Lanh Tử Tinh đap lời, vẫn đứng ở đo ngơ ngẩn nhin hắn!

Giay phut hắn bị nga, co cang them nhận thức được hắn la khong nhin thấy! Con
hắn thi sao? Nhất định la cang đau khổ hơn?

Nhin đầu may hắn nhiu chặt, con co net mặt am trầm, co lại nảy sinh một nỗi
thương cảm. Co co thể cảm nhận được cảm giac quẫn bach của hắn. Ngay cả vao
phong vệ sinh cũng bị nga. Người đan ong giỏi giang tai can như hắn, sao co
thể khong bị tổn thương đến long tự ton chứ?!

Lẳng lặng ngắm nhin sườn mặt hắn, Lanh Tử Tinh trong long chua xot. Nhẹ nhang
đi ra khỏi thư phong, co đi thẳng xuống phong bếp.

Giống như chưa từng bỏ đi, co vẫn tự nhien quen thuộc như vậy, tim lại cảm
giac trước đay. Tất cả chuyện nay thật la thần kỳ. Giống như chinh minh chưa
từng bỏ đi vậy.

Nguyen liệu nấu ăn trong tủ lạnh khong it, nhưng c vẫn muốn đi mua một chut đồ
tốt hơn.

"Loi tien sinh, toi muốn đi mua chut đồ ăn, ngai co gi cần mua khong?" Lanh Tử
Tinh go nhẹ cửa thư phong.

Hắn vẫn duy tri tư thế luc co rời đi. Ánh mắt khong co tieu cự, nhưng co biết
hắn nhất định la đang suy nghĩ.

Loi Tuấn Vũ khong nong khong lạnh noi: "Nguyen liệu nấu ăn trong tủ lạnh hẳn
la đủ cho một tuần rồi!"

Rất hiển nhien, hắn khong muốn co đi.

Co co thể tưởng tượng, một người đột nhien khong nhin được thế giới, trong
long anh ta hẳn phải co khủng hoảng!

"Ừm, phải. Nhưng toi muốn lam mấy mon tốt cho mắt. Sẽ khong lau lắm đau, nửa
giờ, toi đảm bảo nửa giờ sẽ trở về." Lanh Tử Tinh gấp gap chứng tỏ thanh ý của
minh. Mặc du co cang khong muốn rời hắn nửa bước, nhưng co vẫn muốn lam mấy
mon ăn tốt cho mắt của hắn.

Nghe noi la muốn mua nguyen liệu nấu ăn tốt cho mắt, trong long Loi Tuấn Vũ
cũng dao động. Hộ lý chăm soc đặc biệt nay khong biết la thật sự co long hay
la giả bộ. Theo lý thường, trong tủ lạnh co cai gi thi ăn cai đo, đỡ phiền
phức.

Chẳng lẽ mẹ đa đặc biệt dặn do co ta cai gi? Được người ta quan tam cố nhien
la ấm long, nhưng cang them chứng tỏ sự bất lực của hắn! Hắn thế nao cũng
khong thich ứng được với sự chăm soc nay!

Vừa mới bị nga, ngay cả chinh hắn cũng bị dọa sợ! Chẳng lẽ nửa đời sau của hắn
sẽ phải sống trong bong tối sao?! Ngay cả những việc cơ bản trong cuộc sống ca
nhan cũng khong tự lam được?! Trong long khong khỏi cảm thấy chan chường!

"Đau cần phiền phức như vậy!"

"Khong! Khong phiền phức! Loi tien sinh, toi co thể đi khong?"

Loi Tuấn Vũ khong noi gi, tỏ vẻ cam chịu. Lanh Tử Tinh vội vang chạy đi.

Nửa giờ, co noi với minh chỉ co thời gian nửa giờ đồng hồ. Co khong thể để Loi
Tuấn Vũ ở nha một minh qua lauả oc cho, gan lợn, tra hoa cuc… Co mua rất
nhiều, đầy hai tui lớn đồ ăn. Vừa nhin đồng hồ, trời ạ! Bất tri bất giac vậy
ma đa qua một giờ đồng hồ!

Loi Tuấn Vũ! Trời ạ! Hắn hẳn la sốt ruột rồi!

Lanh Tử Tinh vội va chạy về nha, vừa vao cửa liền lớn tiếng gọi: "Loi tien
sinh! Loi tien sinh!"

Thế nhưng khong co ai trả lời!

Lanh Tử Tinh buong nguyen liệu nấu ăn xuống xong len thư phong, khong co
người. Luc đi ngang qua phong vệ sinh lại nghe thấy tiếng nước chảy rao rao
ben trong. Rốt cuộc cũng thở phao nhẹ nhom.

Khẽ dựa vao cửa phong vệ sinh, khuon mặt nong bừng dựa vao cửa. Hắn thật đung
la tự phụ, luc nay đi tắm rửa? Ha ha, chắc la khong muốn co giup đay ma!

Nghĩ ngợi, nếu hắn cần co giup, vậy thi co sẽ xấu hổ đến mức nao!

Đỏ mặt dan vao cửa, nghĩ đến dang vẻ hắn luc nay, khong khỏi từng đợt kho
nong! Trong long cả kinh, co dạo nay lam sao vậy? Ba năm khong co đời sống
tinh dục đoi khat hay sao? Mới chưa đến nửa ngay, trong đầu co đa hiện len
những hinh ảnh giới hạn lứa tuổi đến mấy lần rồi?! Chết thật! Tat bom bốp vao
ma minh, Lanh Tử Tinh hit sau một hơi.

Lanh Tử Tinh khẽ go cửa: "Nay? Loi tien sinh, ngai đang ở ben trong hả?"

"Co chết tiệt chạy đi đau hả?!" Tiếng Loi Tuấn Vũ lại vang len từ phong ngủ.

Lanh Tử Tinh vội quay đầu, ranh ranh phat hiện Loi Tuấn Vũ than tren để trần,
toc ướt sũng, mặt quần ngủ, lại con mặc ngược!

"Loi tien sinh, xin lỗi, toi về muộn!" Trong đầu lập tức nghĩ đến, co phải đa
xảy ra chuyện gi hay khong?!

"Ít noi nhảm! Mau đi thu dọn phong tắm!"

Lanh Tử Tinh vội vang mở cửa phong tắm, ong trời ơi! Một đam hỗn độn! Voi hoa
sen vẫn con đang phun nước rao rao, nước trong bồn tắm khong ngừng tran ra,
chai lọ linh tinh rơi đầy đất. Co co thể tưởng tượng được, biểu hiện cau giận
của hắn ở ben trong.

Ông trời ơi! Sao co thể như vậy?! Du la muốn tắm một cai, cũng sẽ khong

khoa trương như vậy chứ?! Chẳng lẽ la bị nga?

Tắt voi nước, Lanh Tử Tinh vội vang chạy ra go cửa phong ngủ, được lời cho
phep mới bước vao, kiểm tra xem Loi Tuấn Vũ co bị thương hay khong.

"Lam gi vậy?!" Ngữ khi vo cung ac liệt.

"Loi tien sinh, ngai co kho chịu chỗ nao khong? Xin lỗi, toi đa về muộn!" Lanh
Tử Tinh tinh mắt phat hiện tran Loi Tuấn Vũ co chut sưng đỏ, dường như la bị
va vao.

Loi Tuấn Vũ nem điện thoại di động về phia Lanh Tử Tinh, dọa co giật nảy minh,
vội vang đon lấy.

"Lưu số điện thoại của co vao! Phim số một."

"Vang." Đồ ngốc, sao co khong nghĩ ra sớm một chut. Co lẽ, co thể, hắn bị nga
từ rất sớm, cứ ở đo bất lực chờ co trở về.

Trong long khong khỏi đau nhoi! Xet từ goc độ hộ lý chăm soc đặc biệt, co hoan
toan khong đủ tư cach, ma lam một người vợ, co lại cang vo trach nhiệm! Rất
muốn rất muốn om hắn vao trong long an ủi, nhưng co cai gi cũng khong lam
được!

Lanh Tử Tinh lấy ra một cục đa trong tủ lạnh, quay lại, dịu dang noi: "Loi
tien sinh, ngai dung đa chườm một chut, toi đi nấu cơm."

Nhet cục đa vao trong tay hắn, lại định noi hắn mặc ngược quần ngủ, nghĩ đi
nghĩ lại vẫn la quen đi. Du sao trong nha cũng chỉ co hai người bọn họ, sẽ
khong ai để ý!

Trong long buồn ba, hắn la người kieu ngạo đến mức nao. Nếu biết chinh minh
mặc ngược quần ngủ, sẽ co cảm tưởng gi?!


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #321