Ngày 2 Tháng 1 – Phòng Này Không Ngủ Được


Người đăng: Tiêu Nại

Loi Tuấn Vũ khoe miệng co giật. Hoa Tien Sinh? Ten gi như vậy? Co quỷ mới tin!
Chẳng muốn quan tam tới co nữa, khong hiểu ra lam sao! Sợ anh lam thịt cai ten
tiểu tử kia chắc?!

"Cổ, cậu cung Tử Tinh về trước đi! Ở cong ty toi con co việc." Dứt lời, Loi
Tuấn Vũ cũng khong quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi Thien Phủ.

Ở phia sau chế giễu noi: "Toi noi nay, chị dau, co muốn noi bừa thi cũng đừng
qua vụng về như thế chứ! Lam gi co người nao ten Hoa Tien Sinh?! Đi thoi, lần
nay chắc khong cần ao khoac của toi nữa đau nhỉ!" Khoac ao vet len, Cổ Dương
huýt sao, dẫn trước đi ra ngoai.

Lanh Tử Tinh hận khong thể cắn đứt lưỡi minh. Ai bảo tinh huống qua khẩn cấp,
co chỉ la khong muốn để bọn họ biết ten của Hoa Ba thoi ma! Nếu bọn họ thực sự
quan tam, rồi lại đi tim hiểu, vậy chẳng phải co đang lam cai gi đều co thể dễ
dang bị kham pha ra sao?! Trong long co vẫn muốn co chut yen tĩnh như vậy.
Trước kia bị người khac coi thường, cho co chỉ la một đứa chơi bời leu lổng,
co đa ngoảnh mặt lam ngơ, đối với thai độ của người khac hiểu sai về cuộc sống
của minh khong them quan tam. Bay giờ, co lại cang hy vọng co thể giống như
trước. Cuộc sống của co khong cần người khac phải hiểu. Ma cang nhận nhiều sự
khinh miệt, co ngược lại cang cảm thấy cuộc sống vo cung co tinh thach thức,
vo cung thu vị. Cai vỏ bề ngoai thấp hơn gia trị bản than khiến cho co thấy
rất thoải mai! Về phần bọn họ nghĩ gi về co, co thực khong co hứng thu quan
tam.

Len len le lưỡi, Lanh Tử Tinh quấn lại khăn quang cổ, khoi phục tinh thần, đi
theo Cổ Dương ra ngoai.

~~~~~~~~~~ Vficland.com ~~~~~~~~~~~

Lanh Tử Tinh lại một lần nữa ro rang nhận thức được, đối với ngoi nha nay, Cổ
Dương quen thuộc hơn rất nhiều so với tưởng tượng của co. Nếu khong phải la
cần chờ co dung van tay để mở khoa, chỉ sợ la anh khong cần co dẫn dắt gi hết.
Ma thực ra sang sớm hom nay co con lĩnh giao anh khong cần đến van tay vẫn co
thể thoải mai tiến vao!

"Chị dau, cứ lam gi chị thich nhe! Toi phải đi nghỉ ngơi đa, vừa về nước nen
bị chenh lệch mui giờ hơi nhiều, hơn nữa toi… du sao cũng la người bị thương
ma!" Cổ Dương chỉ chỉ ben mặt minh. Vết sẹo đa kho kia ở tren khuon mặt đẹp
trai của anh hơi co chut nổi bật.

Lanh Tử Tinh nhin xong, khong khỏi đỏ mặt, đay chẳng phải la kiệt tac của minh
hay sao?! "Rất xin lỗi!"

"Khong cần xin lỗi! Tốt lắm, chị dau, toi len lầu đay!" Cổ Dương khoat tay, bộ
dang khong sao cả, "ngựa quen đường cũ" đi về phia tren lầu.

Lanh Tử Tinh ngồi sụp xuống ghe so pha, thở phao nhẹ nhom! Co sắp kiệt sức ma
chết mất! Một ngay vừa rồi thật đung la đien đảo! Sao lại thấy mệt mỏi thế
khong biết?! Một lat nữa co cũng phải đi nghỉ ngơi, để buổi tối con co tinh
thần ma lam việc! Trong luc vo tinh, anh mắt co ngước nhin l tầng, đột nhien
nghĩ đến tren lầu chỉ co hai phong ngủ, Cổ Dương lam thế nao nghỉ ngơi được?
Chẳng lẽ ngủ trong phong lam việc sao? Thinh linh, Lanh Tử Tinh co cảm giac
phong Cổ Dương muốn vao chinh la phong ngủ của minh! Co bỗng chốc đứng len gọi
lớn: "Anh Cổ! Căn phong kia khong thể vao được!"

Cổ Dương một tay đẩy mở cửa phong, lộ ra nửa than tren, tỏ vẻ mệt mỏi nhin
Lanh Tử Tinh dưới lầu, cười noi: "Chị dau! Yen tam, nơi nay toi từng ngủ qua,
Vũ khong cho người khac vao đay, cũng khong nghĩa la toi khong được vao! Ngủ
ngon!"

Sầm một tiếng, Cổ Dương đong cửa phong. Trong long Lanh Tử Tinh hơi co lại.
Đay la cai tinh huống gi? Anh ta noi anh ta đa từng ngủ? Tại phong của co?!
Trời ạ! Vậy co sẽ phải nghỉ ngơi ở đau?! Khong được! Giường của co sao lại để
cho người khac ngủ được?! Lanh Tử Tinh khong dam chậm trễ, vội vang chạy len
lầu, ra sức đập cửa phong gọi: "Anh Cổ! Anh Cổ! Mở cửa nhanh len! Phong nay
anh khong thể ngủ được! Anh Cổ?"


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #30