Ngày 4 Tháng 4: Cầu Xin Anh, Tha Cho Tôi!


Người đăng: Tiêu Nại

Co vội lắc mạnh đầu, phat hiện tầm mắt của minh cang them mơ hồ! Một dự cảm
chẳng lanh lập tức bao trum toan than, vừa định noi gi đo, liền mất đi tri
giac…

Lanh Tử Tinh tỉnh lại, trước mặt một mau tối đen, ý thức của co dần dần khoi
phục. Liền nhớ lại cảnh t minh đi đến Tiểu Kiều Nhan Gia! Co chỉ uống nửa chen
tra, liền… Co lẽ la bị Thien đạo thu cần lừa rồi! Sợ tới mức vội vang định
dung tay tum lấy quần ao minh, lại phat hiện canh tay minh đa bị vật gi troi
lại!

Co cả kinh, toc gay liền dựng đứng hết cả len. Ma co mẫn cảm nhận thấy tren
người minh hinh như la trần như nhộng! Như vậy mau đen tối trước mắt va cảm
giac tiếp xuc mềm mại la bị người ta bịt mắt?!

"Thien đạo thu cần? La anh sao?! Anh co ở đo khong? Toi la Tử Dạ, sao anh co
thể đối xử với toi như vậy?!" Lanh Tử Tinh mở miệng noi, mới phat hiện giọng
của minh lập tức trở nen khan khan! Lo lắng, sợ hai lại them tức giận, Lanh Tử
Tinh ra sức giay dụa. Nhưng thế nao cũng khong thoat ra được!

Đột nhien co hoảng sợ nghe thấy trong phong co tiếng động, la tiếng bước chan,
tiếp đo một ban tay xoa len ngực của co, Lanh Tử Tinh thet choi tai một tiếng
"Á", cả người bắt đầu run rẩy.

"Thien đạo thu cần! Anh đừng co như vậy! Anh co gi kho khăn toi co thể giup
anh! Anh đừng co phạm tội! Đừng… Anh cần tiền phải khong? Toi co thể đưa anh
tiền!" Lanh Tử Tinh sợ tới mức lien tục thet choi tai.

Trong khong trung co tiếng cười nhạo. Co phải la co noi đến tiền khiến anh ta
cảm thấy nực cười hay khong? Như vậy anh ta khong cần tiền, anh ta muốn lam
gi? Co phải anh ta muốn than thể của co? Trời ạ! Sao co lại ngốc đến mức trở
thanh tu binh của một ten yeu rau xanh tren mạng chứ?! Trước kia co chưa bao
giờ dễ dang bị lừa như vậy! Nhưng, vi sao gặp phải Thien đạo thu cần, long
cảnh giac của co lại hoan toan khong co?! Trai tim hoảng hốt đập loạn xạ!

Ban tay tren người hinh như hoan toan khong nghe thấy tiếng co, xoa nắn cang
them mạnh bạo!

Lanh Tử Tinh sợ hai đến cực điểm! Sao lại co thể như vậy?! Co thế ma lại ngốc
nghếch gặp phải một ten yeu rau xanh! Ngốc nghếch đến mức dễ dang bị lừa! Co
quả thật đung la một kẻ ngốc! Nghĩ đến khuon mặt của Thien đạo thu cần vặn vẹo
biến thanh nụ cười ta ac, đay long Lanh Tử Tinh cũng trở nen lạnh lẽo.

Lam sao bay giờ? Chinh minh luc nay duy nhất chỉ co thể dung miệng! Co vội keu
len: "Thien đạo thu cần, anh khong phải la bị bệnh sao? Co phải la anh muốn
thử xem bệnh của minh đa khỏi hay chưa khong? Anh cởi troi cho toi trước, để
toi giup anh!"

Để co thể rời nơi nay, chuyện gi co cũng co thể lam, chỉ cần khong tổn thương
đến đứa con của co! Co thậm chi nghĩ đến việc co co thể vi người đan ong nay
ma dung tay dung miệng đều co thể, chỉ cần khong lam tổn thương đến đứa con
của co!

"Ha ha ha! Tử Dạ, em cho rằng toi thật sự bị ED? Ha ha ha, em qua ngay thơ
rồi! Lat nữa toi sẽ cho em biết toi co bị ED khong! Ha ha ha!" Thanh am nhức
nhối vang len ben tai, giọng noi dường như cố ý đe nen, hoan toan khac với
tiếng Lanh Tử Tinh nghe thấy vừa nay, quả thực chinh la am điệu biến thai.

Lanh Tử Tinh cả người dựng đứng hết toc gay!

"Đừng! Anh thả toi ra! Thien đạo thu cần, anh đang phạm phap! Anh đừng như
vậy! Đừng đối xử với toi như vậy!"

Người đan ong kia hoan toan khong để ý đến tiếng keu của co, hơi thở dồn dập,
hưởng thụ xuc cảm mềm mại dưới tay.

Lanh Tử Tinh ra sức giằng co sợi day troi tren cổ tay, khong co tac dụng chut
nao. Co muốn động đậy chan, phat hiện chan cũng bị troi lại rồi!

Trời ạ! Co lại gặp phải một ten yeu rau xanh biến thai! Co thật ngốc thật
ngốc! Hối hận thi đa muộn! Chỉ đanh vặn vẹo than thể, khang cự lại đoi tay ta
ac kia.

Đột nhien, tren người cảm nhận được ap lực, cai thứ cứng rắn kia đa ap chặt
vao minh! La Thien đạo thu cần! Hắn khong bị ED! Co lại con tin hắn bị ED!
Tuấn Vũ, mau cứu em với! Tuấn Vũ! Lanh Tử Tinh nước mắt chảy đầy hai ma!

"Á-- đừng, đừng! Toi cầu xin anh! Tha cho toi!" Lanh Tử Tinh rốt cuộc khong
thể trấn định, hoảng hốt khoc lớn, "Toi cầu xin anh! Đừng như vậy với toi! Thả
toi ra, Thien đạo thu cần, anh tha cho toi đi! Toi cầu xin anh!"

Người đan ong kia hoan toan khong để ý đến sự giay dụa của co, nụ hon ta ac
gặm cắn tren người co, mỗi chỗ đều ra sức cắn mut, cho đến khi Lanh Tử Tinh
đau đớn thet choi tai mới chuyển sang chỗ khac! Đoi moi kia tham lam trước
ngực co, hai tay đien cuồng đưa nụ hoa của co vao trong miệng.

Trước ngực Lanh Tử Tinh bị hắn ta cắn đến đau đớn kho nhịn, nhưng đau đớn nhất
vẫn la nội tam của chinh minh! Nỗi hối hận muộn mang kia! Co lại con đem hom
khuya khoắt đem minh dang len tận miệng ac ma!

"Á! Đau qua, đừng như vậy! Cầu xin anh! Hức…" Thanh am Lanh Tử Tinh dường như
la đang cầu xin, co khan giọng keu khong ra tiếng.

Ham răng ta ac kia khong chut thương tiếc bắt đầu gặm cắn đến bụng dưới của
co, mạnh mẽ lưu lại dấu vết xung quanh nơi thung lũng của co, Lanh Tử Tinh đau
đến mức khong ngừng thet choi tai.

Khối than thể nong bỏng nay, một lần nữa phủ len than thể co, thỏa man ren rỉ
ra tiếng! Ngọn nguồn dục vọng kia ap chặt nơi mềm mại của co, ban tay của
người đan ong cũng thăm do vao nơi tư mật của co…

"Á-- đừng! Đừng ma! Toi mang thai! Toi mang thai! Thien đạo thu cần, đừng lam
hại toi, đừng lam hại con của toi! Toi cầu xin anh!" Lanh Tử Tinh hoảng loạn
lắc đầu, than thể cứng đờ khong dam động đậy!

Ban tay kia dừng lại một chut, lập tức cười lạnh một tiếng, sau đo hắn dường
như khong coi lời co noi la trở ngại, nơi cứng rắn kia tim được đường vao,
đang định tiến vao…

Mất hết can đảm, tuyệt vọng cung cực, Lanh Tử Tinh đien cuồng keu khoc: "Cầu
xin anh tha cho toi! Tuấn Vũ-- cứu em! Cứu con của chung ta! Cứu em! Tuấn Vũ--
Mau đến cứu em! Mau đến cứu con của chung ta!"

Trong luc sợ hai khong biết đa keu bao lau.

Người đan ong tren người đột nhien dừng lại, Lanh Tử Tinh kinh ngạc phat hiện
chinh minh bị phơi bay ở nơi đo, tiếp đo ban tay kia bắt đầu sờ đến mặt co, cổ
co, từng chỗ tren người co, co cắn chặt răng run rẩy, sợ tới mức nin thở khong
dam phat ra tiếng.

Tiếp đo, giống như kỳ tich, co phat hiện Thien đạo thu cần tự tay mặc ao cho
co, sau đo cởi day troi tren chan co, mặc quần cho co.

Lắng nghe động tĩnh trong phong, Lanh Tử Tinh phat hiện người đan ong nay hinh
như đang nhin minh chằm chằm, sau đo moi của co liền bị hắn mạnh mẽ hon len!

Lanh Tử Tinh con khong kịp keu, đầu lưỡi mạnh mẽ đa tiến vao trong miệng co,
co cắn mạnh, đối phương vội rut lại, keu khẽ một tiếng, rời khỏi moi co.

Lanh Tử Tinh mim chặt miệng, moi vẫn con run rẩyhời gian dường như dừng lại,
tim Lanh Tử Tinh đập mạnh chuẩn bị nghenh đon sự trừng phạt của Thien đạo thu
cần, nỗi sợ hai lại một lần nữa bao trum toan than co. Luc nay, da thịt tren
người co vẫn con đau đến chết, da thịt mỗi chỗ bị hắn cắn đều đang đau đớn.

Thật lau sau, trong hoảng sợ phat hiện người đan ong nay cởi day troi tren tay
co, tiếp đo, thao bỏ băng bịt mắt của co.

Vẻ mặt tiều tụy của Thien đạo thu cần liền đập vao mắt, Lanh Tử Tinh binh tĩnh
nhin hắn thật lau, bốp" một ban tay tat về phia hắn!

"Đồ khốn kiếp!" Khong co keu gao, binh tĩnh đon nhận.

Lời tac giả: Cac tinh yeu, xin lỗi, ngược nữ chinh một chut, lấy đo để cảnh
bao những người me đắm trong ảo tưởng trống rỗng tan gẫu tren mạng, chớ để bị
lừa!


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #288