Ngày 2 Tháng 1 – Thực Tế Thu Hút


Người đăng: Tiêu Nại

"Ha ha ha! Viết thương nhỏ ấy ma, gặp bac sĩ lam gi chứ! Đung rồi, chị dau,
hinh vẽ vong tron tren cổ tay chị la cai gi thế?" Cổ Dương đột nhien nhớ tới
vong tron mau xanh tren cổ tay Lanh Tử Tinh.

"Gi cơ? Hinh vẽ?" Lanh Tử Tinh giơ chinh cổ tay minh len nhin nhin, trừ bỏ vết
xanh tim bị anh ta nắm lam gi co hinh

vẽ nao nữa nha? Lan da của co khong hề co hinh xăm linh tinh gi đo hết!

"Phải, chinh la cai kia đo!" Cổ Dương hất cằm chỉ chỉ cổ tay Lanh Tử Tinh.

"Cai nay…" Trời đất! Anh ta cố ý hay la thế nao vậy? Ro rang la do anh ta tum,
con noi la hinh vẽ cai gi?! Ôi trời! Lanh Tử Tinh khong khỏi trợn tron mắt. Co
đanh bất đắc dĩ giải thich: "Anh Cổ, co lẽ anh khong biết, co những người mạch
mau hơi đặc biệt chut. Nếu một bộ phận nao đo tren cơ thể bị lực đe ep sẽ
nhanh chong khiến mau tụ lại, nơi đo sẽ liền trong như vết tụ mau. Ma trung
hợp toi chinh la một trong số những người ấy! Canh tay nay chỉ la do anh nắm
chặt nen mới co vết như vậy. Nhưng khong sao đau, qua vai ngay nữa la no sẽ tự
biến mất ý ma!"

Cổ Dương cố gắng tieu hoa một loạt giải thich của Lanh Tử Tinh. Noi như vậy,
co la, vừa rồi anh đa loi keo khiến cho tay co thanh ra như thế?

"Chị dau, toi xin lỗi! Rất xin lỗi! Co phải la toi đa qua tho lỗ khong?" Cổ
Dương noi năng co chut lộn xộn, sao lại thế nay?! Sao ở trước mặt co anh tự
nhien lại co vẻ hơi ngu ngốc nhỉ?!

"Người khong đung la toi ma. Được rồi, anh Cổ, anh dừng ở nga ba phia trước
một chut nhe, toi đến nơi rồi." Lanh Tử Tinh cười hoa nha. Kỳ thật, trong long
co đang gấp như chay nha. Hẹn với người ta lần đầu tien, chỉ sợ la sẽ muộn!
Đến trễ hẹn khong phải sẽ chứng tỏ co la người rất khong biết ton trọng thời
gian sao?! Về phương diện nay, Lanh Tử Tinh lại vẫn luon tự nhận minh la người
nghiem cẩn.

Trả ao khoac lại cho Cổ Dương, Lanh Tử Tinh xuống xe, vội vang noi tạm biệt
rồi đi thẳng vao trung tam mua sắm. Tranh thủ thời gian mua quần ao, cuộc hẹn
với nha xuất bản nay thực khong dễ dang co được!

Cổ Dương nhin nhin xung quanh, vừa định tuy tiện tim một nha hang để ăn trưa
thi di động chợt vang len. Tiếng Loi Tuấn Vũ trong điện thoại: "Cổ? Hai người
cậu đang ở đau thế, toi qua bay giờ."

"A! Toi noi Vũ, cai đồ cuồng cong việc nha cậu cũng co luc động long nhe! Đến
đay đi, toi chờ cậu tren tầng hai của Thien Phủ!" Cổ Dương cười cười. Xem ra
Loi Tuấn Vũ nay con coi minh la bạn, tom lại la muốn lam một bữa giup anh "đon
gio tẩy trần" đay!

Loi Tuấn Vũ cũng khong biết la minh bị lam sao? Cuộc họp mới tiến hanh được
một nửa, đột nhien cảm thấy đoi bụng khong chịu được. Vi thế liền nghĩ tới Cổ
Dương va Lanh Tử Tinh, bỗng chỉ muốn được cung đi ăn với bọn họ.

Nha hang Thien Phủ, Loi Tuấn Vũ mệt mỏi tới, Cổ Dương cười quở trach: "Coi như
la tiểu tử cậu con co chut lương tam! Được rồi, địa ban của cậu, cậu lam chủ
đi!"

Loi Tuấn Vũ nhin nhin bốn phia, tren ban chỉ co một ly ca phe, ngạc nhien hỏi:
"Tử Tinh đau?"

"A! Mới đấy đa quan tam đến vợ! Yen tam đi! Vợ cậu co việc bận, toi đa để co
ấy đi rồi!" Cổ Dương phất tay, ra vẻ khong biết lam thế nao. Loi Tuấn Vũ gọi
phục vụ, chọn một vai mon ăn nhẹ.

"Vũ, bay giờ noi cho toi biết đi, chuyện gi xảy ra vậy?! Co phải la cha mẹ cậu
cưỡng bức hay khong?" Cổ Dương hạ giọng hỏi, giống như sợ bị người khac

"Ha ha!" Loi Tuấn Vũ cười khong trả lời. Xem ra vẫn la Cổ Dương hiểu anh nhất.
Nếu thật sự la huynh đệ sẽ biết ro tinh anh, anh tha la chết dưới hoa mẫu đơn
chứ nhất định cũng sẽ khong đi vao mộ phần hon nhan!

"Cậu đừng cười nữa! Noi nhanh len! Ba chị kia… co vẻ khong phải la mẫu người
tiểu tử cậu thich ma?" Cổ Dương khoa trương lấy tay vong một đường cong lớn ở
trước ngực, chớp mắt ai muội nhin về phia Loi Tuấn Vũ.


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #22