Người đăng: Tiêu Nại
"Nay! Co lầm khong vậy? ! May ảnh nay của toi la may chuyen nghiệp đấy!" Nhin
thấy Thời Kinh Nhien cười thản nhien, Hồ đẹp trai lắc lắc đầu, nhận lấy may
ảnh của anh ta, noi: "Được, đừng co loi keo đấy!"
Thời Kinh Nhien cười, anh ta vội vang đứng ben cạnh Lanh Tử Tinh, sau đo một
canh tay khong chut do dự khoac len vai Lanh Tử Tinh. ..
Voc dang dong dỏng trước mặt Lanh Tử Tinh nhỏ nhắn xem ra lại thật la khỏe
khoắn, cảm giac rất xứng đoi.
Ấy! Lanh Tử Tinh toan than cứng đờ, nụ cười vừa mới nặn ra cũng lập tức đong
cứng lại.
"Nay! Lanh tiểu thư, cười len đi, co như thế la đang khoc đấy!" Hồ đẹp trai
keu lớn, hắn khong hy vọng kỹ thuật nhiếp ảnh của minh bị nghi ngờ. Nếu la bởi
vi người ta xấu xi thi khong sao, nhưng Lanh tiểu thư kia tuy khong xinh đẹp
quyến rũ như To thon thả, nhưng tổng thể cũng la một co gai! Sao ma khuon mặt
cười cứng ngắc như vậy!
Khong khong muốn cười, thực ra la Thời Kinh Nhien anh ta qua. . . Bọn họ cũng
khong than thiết lắm. ..
"Thời tien sinh? Anh co thể. . . bỏ tay xuống được khong? Lanh Tử Tinh noi nhỏ
đến khong thể nhỏ hơn được nữa.
Thời Kinh Nhien sửng sốt, nhưng canh tay lại cang siết chặt hơn, nhỏ giọng
noi: "Chẳng qua chỉ la chụp một kiểu ảnh thoi ma, khong cần lo lắng, thoải mai
một chut la được!"
Hồ đẹp trai ben kia vẫn khong ngừng keu cười len. Lanh Tử Tinh khong muốn lam
mọi người mất hứng, vi thế miễn cưỡng nhếch khoe miệng len, hoan thanh nhiệm
vụ.
May ảnh bấm xong, Lanh Tử Tinh vội vang thoat khỏi vong tay của Thời Kinh
Nhien, cười ngượng.
Thời Kinh Nhien cũng cười với co, nụ cười kia kỳ lạ la co chut sau xa. Lanh Tử
Tinh khong dam nghĩ nhiều, vội vang dựa vao một ben, giả bộ ngắm nhin những
ngọn nui xa xa.
Thời Kinh Nhien lại vẫy tay với Phương Khiết ở phia cuối thuyền, ý bảo cung
nhau chụp ảnh. Kết quả la Phương Khiết hao hứng đi tới. Hồ đẹp trai lại chạy
đến ben cạnh To thon thả để chụp ảnh. Lanh Tử Tinh lại cũng vươn cổ ra, nghĩ
rằng Thời Kinh Nhien nhất định la đi tim hắn ta để nhờ chụp ảnh. Du sao trong
đam người nay, chỉ co may ảnh của Hồ đẹp trai la chuyen nghiệp nhất, đeo ở
trước ngực, thật co phong thai của một nhiếp ảnh gia chuyen nghiệp!
Nhưng, co khong ngờ Thời Kinh Nhien lại đi đến chỗ co, cười tủm tỉm noi: "Lanh
tiểu thư, phiền co chụp giup một kiểu ảnh."
"Ừm, được. . ." Lanh Tử Tinh vội vang đứng dậy, nhận lấy may ảnh của Thời Kinh
Nhien.
Thời Kinh Nhien va Phương Khiết hai người nghien cứu một chut phong cảnh phia
sau, sau đo đứng thẳng len hướng về Lanh Tử Tinh cười. Lanh Tử Tinh ngay ngẩn
nhin bọn họ, khong co hanh động gi.
Sao bọn họ khong ap vai vao nhau nhỉ! Hai người chỉ đứng thẳng ma thoi.
"Lanh tiểu thư, co vấn đề gi sao?" Thời Kinh Nhien ngơ ngac thuc giục, con đi
tới xem xet may ảnh trong tay co, cho rằng co khong biết sử dụng.
"Ờ, khong co. Cac bạn. . ." Lanh Tử Tinh thừa dịp anh ta đi đến trước mặt
minh, liền thốt ra: "Sao anh khong om Phương tiểu thư
Thời Kinh Nhien sửng sốt, lập tức nhẹ giọng đap: "Toi khong muốn."
"Á?" Biểu cảm ngay ngốc.
Thời Kinh Nhien cất cao giọng: "Được rồi! Bắt đầu đi!" Xoay người lại trở về
ben cạnh Phương Khiết. Lanh Tử Tinh lam sao biết được, thực ra Thời Kinh Nhien
chụp ảnh chung cung Phương Khiết, chẳng qua chỉ la để tranh cho Lanh Tử Tinh
khỏi xấu hổ. Ít nhất cũng để co cảm thấy, hai người chụp ảnh chung cũng khong
gi.
Lời Thời Kinh Nhien vừa noi chỉ co minh co nghe thấy. Co khong phải la qua mẫn
cảm, nhưng sự am muội trong lời anh ta noi sao lại khong thể nghe ra chứ? !
Nhin hai người đứng thẳng trước mặt, Lanh Tử Tinh vội vang cầm lấy may ảnh,
ngắm cảnh nền la nui non sau lưng bọn họ, tim goc độ thich hợp, chụp một kiểu
ảnh.
Thời Kinh Nhien vẫn tươi cười như trước, nhận lại may ảnh, sau đo thao kinh
ram ra, trong tiếng gio thổi vu vu, bay vao tai co cau thứ hai: "Toi đột nhien
phat hiện em rất đặc biệt, co thể kết bạn được khong?"
"Ơ? Được. . . đương nhien la được!" Lanh Tử Tinh cười co chut ngại ngung. Co
đương nhien hy vọng co thể co một vai người bạn. Ở đay e la chỉ co Doan Thiến
xem co la bạn tốt. Những người khac ngoại trừ To thon thả va An Lạc Nhi đoi
khi hay cham chọc co, những người khac đều khong than thiết lắm. Nhưng nếu bạn
be ma Thời Kinh Nhien noi chỉ la quan hệ đơn thuần, vậy thi co cầu con khong
được. Nhưng sao co lại co cảm giac khong giống như vậy?
"Thật tốt qua! Bạn be của toi khong nhiều, nhưng toi tin vao con mắt của minh.
Xin chao! Tử Tinh, toi la Thời Kinh Nhien! Toi co thể gọi em như vậy khong?"
Thời Kinh Nhien thản nhien cởi ao khoac, ngẩng mặt đon gio, co một phong thai
khong noi nen lời.
Lanh Tử Tinh vội vang cười phụ họa: "Đương nhien co thể. Xin chao, Kinh. . .
Nhien! Cam ơn anh đồng ý lam bạn với toi!"
"Tử Tinh a, toi co một vấn đề khong biết co nen hỏi hay khong?" Thời Kinh
Nhien co chut chần chừ nhin co.
"Co gi xin cứ noi."
". . . Hiểu biết của em rất rộng, toi co chut to mo vi sao em lại lam nhan
vien vệ sinh?" Thời Kinh Nhien to mo hỏi. Thật ra, lần trước ở cuộc thi, anh
ta đa chu ý tới Lanh Tử Tinh. Anh ta thực bội phục thien ph ngon ngữ của co.
Ma chuyến đi nay, anh vốn la cang muốn hiểu co hơn, để thỏa man tri to mo của
minh. Nhưng vẫn chưa co cơ hội. Cho đến khi Lanh Tử Tinh chậm rai noi về truc
đuoi phượng. Thời Kinh Nhien bắt đầu nảy sinh một ham muốn tim hiểu về Lanh Tử
Tinh. Vi thế, anh ta liền chủ động tiếp cận co.
"Hả? Toi hiểu biết rộng ư? Khong co đau! Chỉ la trung hợp ma thoi! Con vi sao
lại lam nhan vien vệ sinh? ! Thực ra cũng co chut kho noi, trong một chốc lat
khong thể noi ro được!" Lanh Tử Tinh ngượng ngung gai gai đầu. Co cũng khong
biết phải noi với Thời Kinh Nhien như thế nao. Chuyện của co, chinh bản than
co cũng khong lam ro được!
"Ồ? Kho noi? Ha ha, nếu qua phức tạp, vậy thi trước tien khong cần noi vội.
Đợi sau nay co cơ hội em noi cho toi biết cũng khong ngại!" Thời Kinh Nhien an
ủi vẻ thong cảm.
Luc nay, Thời Kinh Nhien nhin len anh mặt trời choi chang tren đầu, lại nhin
mặt Lanh Tử Tinh, rồi noi: "Ben nay nắng qua! Chung ta vao khoang thuyền ngồi
đi?"
Lanh Tử Tinh cũng vui vẻ nhận lời. Kỳ thật, đối với Thời Kinh Nhien ma noi
phơi nắng la một chuyện vo cung hứng thu. Nhưng anh ta phat hiện hai ma của
Lanh Tử Tinh dường như đa co chut đỏ hồng len.
Trong chốc lat, mọi người cũng đều đi theo xuống khoang thuyền. Trong khoang
thuyền lập tức nao nhiệt hẳn len.
Hồ đẹp trai, To thon thả, An Lạc Nhi ba người ngồi cung nhau, Hồ đẹp trai
đương nhien vẫn khong ngừng treu đua, khiến cho hai người đẹp khong ngừng om
bụng cười ngặt nghẽo; Khang Huy, hướng dẫn vien Mộng ngồi đối diện bọn họ, thi
thoảng cũng bật cười theo; Phương Khiết, Trang Ngạo Nhien, Lam Địch Phi cung
Doan Thiến bốn người ngồi quay quanh một chỗ, giống như đa hẹn cung nhau đanh
bai vậy. Vi thế Lanh Tử Tinh đanh phải ngồi cung Thời Kinh Nhien. Bởi vi Thời
Kinh Nhien căn bản la khong co ý định ngồi ở chỗ khac.
"Nay? Lanh tiểu thư, Tiểu Thời? Hai người co muốn đanh bai khong?" Phương
Khiết nhin thấy hai người bọn họ ngồi ở đo, liền gọi lại.
"Cam ơn, minh khong biết chơi, mọi người chơi đi!" Lanh Tử Tinh vội vang xua
tay.
Con Thời Kinh Nhien thi tiện tay cầm một tờ bản đồ du lịch Dương Soc tren ban
len xem, cũng phụ họa theo: "Cac bạn chơi đi! Toi nghỉ một lat."