Ngày 31 Tháng 1: Chụp Ảnh Chung


Người đăng: Tiêu Nại

To thon thả venh vao tiến đến, cười nhạo noi: "Hơ, co cho la co ta lam cai gi
chứ? ! Chẳng qua chỉ la một nhan vien vệ sinh! Nay, toi noi cho mấy người nha!
Khong biết thi đừng co noi bừa, lỡ ma noi sai, để mọi người che cười cho!"

An Lạc Nhi cũng cười khinh bỉ, nụ cười của co ta vừa vặn phối hợp với To thon
thả, đủ để gọi la quần anh hội tụ.

Doan Thiến vừa nghe, lập tức biến thanh một con nhim, co nhanh mồm nhanh miệng
noi: "Ôi! La ai ngu dốt thế nhỉ? ! Tử Tinh, đừng để ý đến co ta! Co một số
người, khong biết lại con khong khiem tốn! Lại đay, Tử Tinh, cậu kể cho minh
nghe về truc đuoi phượng đi, co cau chuyện gi khong?"

Doan Thiến cố ý noi lớn, lại thu hut được anh mắt của mọi người. Khang Huy
khong biết từ khi nao đa đứng cạnh hướng dẫn vien Mộng, hai người noi chuyện
thật la vui vẻ, luc nay cũng ngừng lại. Hồ đẹp trai, Trang Ngạo Nhien, Phương
Khiết đều hướng anh mắt về phia bọn họ. Thời Kinh Nhien vốn đang ở mũi thuyền
khoanh tay ngắm phong cảnh, lại cũng hướng anh mắt to mo đến.

Lanh Tử Tinh co một loại xuc động muốn chứng minh bản than minh, co tuy rằng
khinh khong them tranh gianh với To thon thả, nhưng nhin thấy Doan Thiến vi
minh ma đoi lại cong bằng, chinh minh cũng khong thể thờ ơ được! Vừa hay,
trong đầu co thật sự con nhớ một cau chuyện về truc đuoi phượng, ro rang như
nước cuộn trao, nếu khong tuon ra thi thực co lỗi với bản than!

Co cười thản nhien, noi: "Về truc đuoi phượng, thật sự la co một cau chuyện!"

Nhin To thon thả ở một ben khong phục nhưng lại nghieng tai lắng nghe, Lanh Tử
Tinh ý cười cang đậm. Co nhẹ nhang kể: "Truyền thuyết kể rằng mua he một năm
thời cổ đại, nơi nay bị khủng long tan sat. Lũ lụt lan tran, bao phủ đồng
ruộng va thon xom, người va vật đều bị chết chim. Mọi người khong biết lam thế
nao, chỉ biết hướng len trời cầu xin giup đỡ, cứu dan khỏi tai họa."

Thanh am của Lanh Tử Tinh luc trầm luc bổng, khiến cho mọi người khong khỏi
yen lặng dừng chan lắng nghe. Ngay cả Hồ đẹp trai bất cần đời cũng thu lại vẻ
mặt đua cợt. giống như một sứ giả dịu dang, chỉ vao những khom truc um tum ở
bờ ben kia: "Con người thiện lương, đa cảm động đến Quan Thế m Bồ Tat, người
cưỡi may đến, trước tien từ tren trời thả xuống một cai chuong lớn, nhốt khủng
long vao trong chuong, nem xuống hồ sau, để no vĩnh viễn khong thể lam loạn
được nữa. Tiếp đo lại rut ra một canh truc, dung canh truc để quet đi lũ lụt.
Từ đo về sau canh truc gặp đất mọc rễ, dần dần mọc thanh khom, trở thanh rừng
truc. Rừng truc giữ đất giữ nước, bảo vệ bờ đe, điều tiết khi hậu, giup người
dan khỏi bị nguy hại. Để ghi nhớ ơn đức của Quan Thế m Bồ Tat, mọi người liền
gọi loại truc nay la truc Quan m. Ma hinh dang của no lại giống với đuoi
phượng hoang, ma phượng hoang thời cổ la tượng trưng cho sự may mắn, bởi vậy
mọi người con gọi no la truc đuoi phượng."

"Đẹp qua đi!" Doan Thiến kim long khong đậu, co nhin theo hướng ngon tay Lanh
Tử Tinh chỉ, noi, "Tử Tinh, cậu khong phải la Quan Thế m Bồ Tat tai thế chứ!"

"Ha ha ha, xem cậu noi kia." Lanh Tử Tinh cười rạng rỡ, lại trong luc vo tinh
nhận ra rất nhiều anh mắt đang nhin về phia minh, co khong khỏi co chut ngượng
ngung, vội vang trốn tranh.

An Lạc Nhi đột nhien vỗ tay một cach khoa trương: "Thật la đẹp! Truc đuoi
phượng, khi về toi cũng sẽ trồng hai cay."

"Ha ha," Lanh Tử Tinh vội ngăn lại ý tưởng của co ta, "Vậy co phải chu ý,
chung đều sinh trưởng ở trong moi trường tren 0 độ mới được đấy!"

"Á? Như vậy hả! Thế thi thoi vậy!" An Lạc Nhi lập tức ỉu xiu như quả bong xi
hơi.

"Được rồi được rồi, chụp ảnh đi! Truc đuoi phượng cai gi chứ!" To thon thả tức
giận vỗ An Lạc Nhi, nhin thấy người phe minh cũng bị Lanh Tử Tinh lay động,
cảm thấy sượng mặt. Liền keo An Lạc Nhi đi đến phia mũi thuyền.

Chỉ chốc lat sau, mọi người lại tự ai nấy tro chuyện, ngắm cảnh. Doan Thiến
vẫn con chim đắm trong cau chuyện về truc đuoi phượng chưa thoat ra được.

Chinh minh khong muốn tỏ vẻ, nhưng thực sự la bất đắc dĩ. Len the lưỡi, nhưng
vừa ngẩng đầu lại bắt gặp một anh mắt nong rực từ phia mũi thuyền, đang nhin
minh chằm chằm. La Thời Kinh Nhien! Co xấu hổ cười, đối phương cũng cười với
co, cuối cung, con the lưỡi với co. Lanh Tử Tinh căng thẳng toan than, trời ạ!
Đay ro rang la hanh động nghịch ngợm của co vừa nay, chẳng lẽ anh ta cũng nhin
thấy? !

Mặt đỏ bừng. Lanh Tử Tinh vội vang tim ghế, ngồi xuống, trốn tranh anh mắt ở
mũi thuyền.

Lam gi vậy chứ? ! Chinh minh năm nay đa hai mươi lăm tuổi rồi? Sao lại giống
như thiếu nữ mười bảy mười tam tuổi vậy. Loi Tuấn Vũ ơi la Loi Tuấn Vũ, chung
ta luc đầu yeu nhau như thế nao vậy? Sao co cảm giac minh non nớt như mới yeu
lần đầu, anh mắt của đan ong vừa chiếu tới, liền cả người khong được thoải
mai. Chết thật! Chinh minh co phải co bệnh gi khong? !

Trốn tren ghế ở một goc thuyền, Lanh Tử Tinh bắt đầu đưa anh mắt đến những
ngọn nui hai ben bờ Li Giang. Nui non ở nơi nay giống như một bức tranh thủy
mặc vậy. Tren nui đặc biệt con co vết đường đi thường khiến người ta co một
loại ảo giac, như la vừa được vẽ len. Điều nay co lẽ co lien quan đến đặc điểm
địa hinh nui đa voi ở nơi đay.

"Trăm dặm Li Giang, trăm dặm họa đồ", quả thật như thế. Khi du thuyền lướt
đi, thật sự la mỗi goc độ la một phong cảnh. Nếu khong cẩn thận thất thần một
chut, thi khong biết đa bỏ lỡ bao nhieu la cảnh đẹp. Đang yeu nhất chinh la
bong của ngọn nui, chiếu vao trong nước Li Giang, cang mong lung hơn, cang mờ
ảo hơn. Co khi lam cho người ta co ảo giac, khong phan biệt ro đau la cảnh
thật, đau la hinh bong. Thật sự la tĩnh lặng như gương, đẹp như một bức tranh,
khiến con người thỏa long man nhan, thoat tục trần gian.

"Lanh tiểu thư, co thể may mắn chụp chung với co một kiểu ảnh khong?" Một
giọng noi dịu dang vang len ben tai co.

Lanh Tử Tinh lập tức quay người lại, hoa ra la Thời Kinh Nhien. Bởi vi anh mặt
trời rất choi chang, anh ta đeo kinh ram, mắt kinh lại phản chiếu bong nui non
đang chuyển động, phối hợp với nụ cười của anh ta, khiến cho Lanh Tử Tinh
khong thể mở miệng cự tuyệt.

Lanh Tử Tinh gật gật đầu, đứng dậy, khong biết anh ta chọn chỗ nao để chụp ảnh
chung. Nhưng vi để phối hợp với cach ăn mặc của anh ta, Lanh Tử Tinh cũng lấy
kinh ram từ trong tui ra đeo vao. Cảm giac phong khoang, nhưng thật sự la rất
xứng đoi.

Thời Kinh Nhien gọi Hồ đẹp trai ở ben cạnh đang khong ngừng chụp ảnh, đương
nhien ống kinh của Hồ đẹp trai đều la ngắm vao To thon thả. "Hồ đẹp trai, giup
một chut, chụp cho toi va Lanh tiểu thư một kiểu."

"Được." Hồ đẹp trai chụp ảnh rất hưng phấn, luc chạy tới miệng con huýt sao.
Vừa đứng lại, anh ta liền hướng ống kinh ngắm đang vai kề vai với Thời Kinh
Nhien.

"Ấy, chờ một chut!" Thời Kinh Nhien đột nhien giơ tay ra, chắn trước ống kinh.

Hồ đẹp trai vừa mới bay ra tư thế chuyen nghiệp thi bị anh ta ngăn lại, thiếu
chut nữa khong kịp dừng lại. Hắn tức giận noi: "Lam cai gi vậy? ! Suýt nữa thi
hỏng mất một kiểu! Tay của anh co thể bỏ xuống được khong? !"

"Ha ha," Thời Kinh Nhien căn bản la khong để ý đến cai gọi la nhiếp ảnh chuyen
nghiệp của hắn, ma đưa cho hắn may ảnh trong tay minh, "Dung may ảnh của toi!"

"Nay! Co lầm khong vậy? ! May ảnh nay của toi la may chuyen nghiệp đấy!" Nhin
thấy Thời Kinh Nhien cười thản nhien, Hồ đẹp trai lắc lắc đầu, nhận lấy may
ảnh của anh ta, noi: "Được, đừng co loi keo đấy!"

Thời Kinh Nhien cười, anh ta vội vang đứng ben cạnh Lanh Tử Tinh, sau đo một
canh tay khong chut do dự khoac len vai Lanh Tử Tinh. ..


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #169