Người đăng: Tiêu Nại
Quế Lam, san bay quốc tế Lưỡng Giang
So với Thượng Hải, san bay ở đay chỉ co thể dung từ nhỏ để hinh dung. Mọi thủ
tục hầu như đều đơn giản hoa, tốc độ vo cung nhanh! Đập vao mắt lại thật la
nhiều người nước ngoai, du sao cũng la thanh phố du lịch quốc tế, nơi nay vẫn
được người nước ngoai ưa thich.
Rất nhanh, mọi người liền gặp một co gai dang người cao lớn, khong giống với
dang vẻ nhỏ be thanh mảnh của người phương nam, lại co vẻ cao lớn va lanh lợi
của con gai phương bắc. Co ta ten la Tiểu Văn, la hướng dẫn vien du lịch "bản
địa" ở Quế Lam, phụ trach về việc ăn ở đi lại của toan đoan ở Quế Lam.
Tiểu Văn vừa gặp mọi người liền nhiệt tinh chao hỏi, nhất la khi thấy khach
hang đều la trai đẹp gai xinh, kha trẻ tuổi, vo cung vui mừng. Co ta thừa nhận
thich dẫn đoan co nhiều người trẻ tuổi, đặc biệt ghet đoan người gia!
Từ san bay đến khach sạn Hạ Thap của bọn họ con phải đi xe mất hơn một giờ
đồng hồ, ma luc nay sắc trời đa sớm ảm đạm, anh đen hai ben đường dần dần sang
len.
Lanh Tử Tinh lần nay len xe từ sớm, ngồi ở vị tri cạnh cửa sổ, ben cạnh la
Phương Khiết ma co keo chặt đến ngồi. Phương Khiết luc bị keo con co chut thụ
sủng nhược kinh, khong ngờ co gai khong qua thich noi chuyện nay lại thich
minh đến vậy, vi thế vui vẻ ma ngồi xuống. Thực ra, Lanh Tử Tinh vốn muốn keo
Doan Thiến lại, ai ngờ người phụ nữ nay lại chỉ chăm chăm ngồi ở trước mặt Văn
Quang Nhiễm, căn bản la khong nhin thấy anh mắt cầu khẩn của co. Nhin thấy Loi
Tuấn Vũ sắp len xe, trong tinh thế cấp bach, Lanh Tử Tinh mới tum lấy canh tay
của Phương Khiết.
Bong dang cao lớn của Loi Tuấn Vũ đi qua chỗ cac nang đang ngồi cố ý dừng lại
một chut, khiến cho Phương Khiết một trận kinh ngạc, ngẩng đầu hỏi Loi Tuấn Vũ
co chuyện gi?
"Khong co gi!" Loi Tuấn Vũ lại vẫn đứng đo khong đi, anh mắt lướt qua Phương
Khiết nhin đến Lanh Tử Tinh. Tử Tinh vội vang nhin ra ngoai cửa sổ, ne tranh
anh mắt của hắn.
Phương Khiết chỉ thấy minh đang mặt đỏ tim run, đau co nhận ra Loi Tuấn Vũ rốt
cục la đang ngầm đanh tin hiệu đến ai. Co ta co chut ngại ngung hỏi tiếp: "Loi
tổng, ngai?" Vừa ngại ngung, sợ sệt lại vừa kinh ngạc thấy vẫn đứng ở ben cạnh
co ta.
"Ừ, toi muốn. . . chung ta. . ." Loi Tuấn Vũ ngừng lại, vi hắn thấy Lanh Tử
Tinh ở ben cạnh đang khoa chan mua tay, dường như tỏ ý muốn hắn nhanh chong
rời đi, miệng của hắn khong nhịn được ma mim chặt. Vốn muốn đổi chỗ với Phương
Khiết, nhưng luc nay lại vo cung kho chịu! Co rất ghet phải ngồi cung một chỗ
với chồng của minh sao? Hắn co chut hối hận vi chinh minh đa dung tung co!
"Chung. . . ta? Loi tổng?" Phương Khiết lập tức đỏ bừng mặt! Ý của Loi tổng
khong thể ro rang hơn được nữa! Chẳng lẽ la, anh ta thich minh rồi sao! Phương
Khiết vội vang đứng dậy, noi: "Loi tổng co phải la tim toi co việc gi khong?
Nếu co, thi chung ta co thể xuống phia sau noi chuyện!"
Đay la cơ hội vo cung tốt, du la ai cũng sẽ khong bỏ qua! Hơn nữa, lại la co
ta! Co ta la giọng ca vang của khach sạn! Khach hang thường yeu cầu co ta hat,
ma co ta cũng biết ai la cao nhan giữa cao nhan! Vi như Văn tổng của bọn họ,
con co Loi tổng nay nữa! Khong cần nhận them qua nhiều tin hiệu ngầm, chẳng sợ
bọn họ chỉ la day dưa thoang qua, thi những ngay thang sau nay của co ta cũng
sẽ la hao hoa sang choi! Ha ha! Phương Khiết lộ ra nụ cười tự tin.
"Hả? Co khong ngồi ở đay sao?" Loi Tuấn Vũ khong trả lời thẳng cau hỏi của co
ta, ma lại chỉ chỉ vao chỗ ngồi ben cạnh Lanh Tử Tinh.
Phương Khiết sửng sốt, co chut khong ro: "Cai gi? Chung ta co thể. . . ngồi ở
phia sau!" Co ta khong biết xấu hổ ma bỏ lại chỗ trống ben cạnh Lanh Tử Tinh.
Loi Tuấn Vũ vừa nghe, cười nhẹ, lại cởi ao khoac, đặt mong ngồi xuống. Thanh
am tựa hồ co chut vui sướng noi: "Khong cần nữa, co đa khong ngồi, thi toi sẽ
ngồi ở đay!"
Khẩu khi ba đạo bỗng nhien khiến Phương Khiết sửng sốt một hồi. Hắn? Co ý gi?
Khong ngồi ở đo? Phương Khiết trơ ra ở đo vẻ mặt xấu hổ, Loi tổng nay rốt cuộc
la co ý gi? Cố ý đua giỡn co ta sao? Hay la muốn nhưng vẫn con ngại?
Toan bộ man nay của bọn họ đều lọt vao mắt Lanh Tử Tinh, canh tay của Loi Tuấn
Vũ vừa chạm vao co, co liền nhảy dựng len như chim sợ canh cong, vội vang noi:
"Ấy, Phương Khiết, toi va co cung xuống phia sau ngồi đi!"
Loi Tuấn Vũ bỗng nhien ấn co về chỗ cũ: "Xe sắp chạy rồi! Ngồi xuống!"
Khẩu khi lạnh lung lam cho Phương Khiết phatTrời ạ! Người đan ong nay thật
khong hiểu thế nao la thương hoa tiếc ngọc, cho du Lanh Tử Tinh khong xinh
đẹp, cũng khong thể quat lớn như vậy chứ! Cũng khong phải đều do co ta gay ra?
! Co lẽ Loi tổng đung la muốn dung phương thức nay để gay sự chu ý của co ta
cũng nen!
Phương Khiết sau khi nhận thức được, liền lập tức cười noi: "Loi tổng nay!
Lanh Tử Tinh mới tới, khong biết cach ăn noi! Xem bộ dang của co ấy lại la lần
đầu đi du lịch, chi bằng để toi ngồi ben cạnh anh, toi co thể giới thiệu một
chut về Quế Lam cho anh. Hai năm trước toi đa từng đến đay một lần rồi."
Loi Tuấn Vũ thực sự khong muốn nghe thấy ai lam phiền hắn lấy long vợ của
minh, khẩu khi gay gắt thốt ra mấy cau: "Chỗ nay đa co hai người ngồi rồi, co
muốn ngồi ở đau? Ngồi len đui toi sao?"
Phương Khiết nhất thời kinh ngạc! Người đan ong nay! Sao lại co thể noi như
vậy chứ? ! Anh ta la tổng tai thi đa sao? ! Khốn kiếp! Khuon mặt xinh đẹp bỗng
chốc xam xịt, co ta buồn bực xoay người ngồi xuống phia sau cung! Thật la tức
chết đi! Co gi ghe gớm đau! Đa khong thich người ta, lại con đụng tới người ta
lam gi! Ro rang la muốn gay sự chu ý của minh, lại con giả vờ! Đan ong đều la
đức hạnh như vậy đấy! Hừ!
Loi Tuấn Vũ dường như cuối cung cũng đuổi được ruồi bọ đi, nhan luc xe buýt
khởi động, ben nghieng cả người về phia Lanh Tử Tinh, ap chặt vao than thể co.
Lanh Tử Tinh cả người cứng đờ, vội vang dựa sat người vao cửa kinh, cố hết sức
để minh cach xa Loi Tuấn Vũ một chut. Nhưng, ne tranh thế nao, thi nửa canh
tay của hắn vẫn ap chặt vao canh tay phải của minh, nhiệt độ nong rực nay lam
cho cả người co bắt đầu nong len.
Muốn đứng len rời đi, nhưng lại nghĩ đến bộ dang của hắn luc nay, tội gi phải
lam phức tạp them. Nhẫn nhịn một chut đi! Du sao cũng chỉ la một giờ đi xe!
Hai đầu gối khep chặt, Lanh Tử Tinh ngoan ngoan ngồi ở đo, khong dam nhuc
nhich, giống như co học tro nhỏ tập trung tinh thần nhin cảnh vật ngoai cửa
sổ.
Tiểu Văn vừa len xe liền kiểm tra số người, một đoan 13 người, 7 nam 6 nữ!
Tiểu Văn vừa mở miệng la noi tiếng phổ thong Quảng Tay, co ta giới thiệu Quế
Lam cho mọi người. Gọi đan ong la A Ca, gọi phụ nữ la A Muội. Dưới lời giảng
giải thoải mai của co ta, khong khi trong xe dần dần soi động hẳn len.
Bong đem me ly ben ngoai, anh sang trong xe cũng dần dần mLanh Tử Tinh hai tay
om lấy bờ vai, cảm giac se lạnh nay lam co chut khong thich ứng được. Đều noi
khi hậu phương bắc lạnh, nhưng khong thể so với sự ẩm ướt, mat lạnh dan vao da
thịt của phương nam.
Một đoi tay ấm ap nắm lấy tay co, Lanh Tử Tinh cả kinh, vội nhin sang ben cạnh
minh.
Loi Tuấn Vũ mặt khong chut biểu cảm, chỉ dung hơi ấm từ đoi ban tay minh khong
ngừng truyền nhiệt lượng cho co.
Lanh Tử Tinh cuống quýt rut tay lại, lấy ao khoac cởi ra luc trước choang len
canh tay minh, nhỏ giọng thi thầm: "Anh khong cần lam như vậy, để người ta
nhin thấy khong hay!"
Thanh am khong nhanh khong chậm vang len: "Co gi khong hay? Chung ta la vợ
chồng, anh cầm tay vợ minh, lại co người để ý sao?"