Người đăng: Tiêu Nại
Co tiếp vien lập tức lắc đầu noi: "Thật xin lỗi, tiểu thư, khong co sữa chua
co cần, cac loại đồ uống khac được khong ạ?"
Cau may nhin cac loại đồ uống kia, Lanh Tử Tinh lắc đầu noi: "Vậy thoi ạ!
Khong cần đau! Cảm ơn!" Co sợ lam mất thời gian của người khac, chọn đồ uống
cũng mất cả nửa ngay! Sao lại khong co đồ uống từ sữa chứ nhỉ?
"Cho co ấy một cốc nước!" Loi Tuấn Vũ noi.
Co tiếp vien lập tức hiểu ý, rất nhanh chong rot một ly nước khoang đưa cho
Lanh Tử Tinh.
"Toi…" Co khong muốn uống nước ma!
"Lat nữa noi nhiều lắm, sẽ cần đo!" Loi Tuấn Vũ giải thich, ngữ khi ba đạo.
Lanh Tử Tinh đanh phải cảm ơn nhận lấy cốc nước.
Ngồi tren ghế, nhin ra cảnh đẹp trắng như tuyết ngoai cửa sổ, Lanh Tử Tinh
từng đợt cảm khai. Con người khong co canh a! Nhưng lại co thể bay len trời
cao như vậy. Những tầng may giống như tuyết trắng kia lam cho co nhớ tới
truyền thuyết thần thoại tren thi luc nay bọn họ chẳng phải đằng van gia vũ
hay sao? Thật la khong chan thực chut nao!
"Bắt đầu đi!" Giọng noi của Loi Tuấn Vũ chắc như đinh đong cột.
"Hả?" Lanh Tử Tinh ngoai đầu nhin sang, đập vao mắt co la khuon mặt đẹp trai
đến mức lam cho người ta hồ đồ, ma hắn thi điệu bộ ung dung thản nhien, con
đeo them cặp kinh ram, che đi anh mắt bức người của hắn, cang lam cho Lanh Tử
Tinh them bối rối.
"Mỗi người một cau hỏi, em noi trước đi!" Loi Tuấn Vũ nhin chằm chằm vao vẻ
mặt quẫn bach của Lanh Tử Tinh, co gai nhỏ nay dễ dang đỏ mặt như vậy từ bao
giờ? Khong biết co phải do hắn đeo kinh hay khong, hay co bị anh mặt trời choi
mắt nay chiếu vao. Trong ấn tượng của hắn, lan da của co khong nhạy cảm như
vậy…
Nhin vao đoi ma hồng nhuận của co, Loi Tuấn Vũ khong khỏi nuốt nước bọt, chết
tiệt, quả thật la giống một quả anh đao chin mọng, co đang khieu chiến tinh
nhẫn nại của hắn sao? Hắn trước đay thich đoi moi căng mọng, nhưng giờ đay
nhin vao cặp moi kheo leo như vẽ đang mấp may kia của co, thi hắn khong ngừng
nuốt nước bọt.
"Được." Lanh Tử Tinh ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Chung ta… quen nhau rất lau rồi sao?"
Loi Tuấn Vũ khẽ hắng giọng, đap: "Đung vậy."
Đang đợi hắn trả lời, Lanh Tử Tinh chưng hửng. Hả? Trả lời vậy la xong rồi
sao? Co nghe ma đen mặt. La co hỏi đơn giản qua, hay la anh ấy kiệm lời như
vang cốm vậy? Đo cũng tinh la trả lời hay sao?
Lanh Tử Tinh vội va truy hỏi: "Bắt đầu từ bao giờ?"
Loi Tuấn Vũ đột nhien giơ một ngon tay len noi: "Đến lượt anh! Kiều Chi Ảnh
noi với em những gi?"
Sao lại co thể như vậy? Co con chưa hỏi xong ma! Hừ! Ai ma them cung hắn chơi
tro chơi nham chan nay chứ! Cai gi ma mỗi người một cau hỏi chứ? Lưu manh!
Nhưng…. vạn nhất nếu hắn khong trả lời cau hỏi nao thi chẳng phải co cang them
bực minh hay sao? Haizzz, Lanh Tử Tinh giơ tay ra go len đầu minh, sao lại
khong nhớ ra được gi hết vậy? Vo dụng như vậy, con bị hắn bắt nạt nữa chứ!
Thoi được rồi, người đại lượng khong them chấp kẻ tiểu nhan! Mỗ người một cau
thi mỗi người một cau! Cung lắm thi cau hỏi tiếp theo của co sẽ co bien độ
thật rộng ma thoi.
Lanh Tử Tinh nhẫn nhịn trả lời: "Sau khi toi tỉnh lại thi bac sĩ noi cho toi
biết đa lien hệ với chồng toi, hinh như la một người nao đo! Kết quả la ngay
hom sau toi chỉ thấy Kiều Chi Ảnh đến. Co ấy noi toi biết anh… haizzz… chồng
toi bị tai nạn xe cộ đa qua đời! Con noi chung ta đều la co nhi, tứ cố vo
than. Vi thế co ta giup toi lam thủ tục xuất viện, con sắp xếp mọi thứ, giới
thiệu chị Vương chăm soc cho toi, noi cho toi biết trước kia toi lam nhan vien
quet dọn vệ sinh, vi thế được sự trợ giup của chị Vương, toi quen với chị Lưu,
tim được việc lam tạp vụ trong khach sạn. Kết quả vừa lam được một ngay thi
toi lại nhận được điện thoại của Kiều Chi Ảnh, noi la chồng toi co một người
anh trai sinh đoi bị thất lạc từ nhỏ, ten la Loi Tuấn Kiệt, ma cai chết của
chồng toi va vụ tai nạn xe cộ của toi đều co lien quan đến hắn, hinh như hắn
muốn giết người bịt miệng vi gia sản gi đo! Vi thế toi phải bỏ đi, sau đo lại
gặp anh… Vi trong tay toi co tờ chứng nhận kết hon, nen… nhận ra được anh…"
Lanh Tử Tinh cẩn thận quan sat sắc mặt của Loi Tuấn Vũ, trong nhay mắt, khi co
nhắc đến Kiều Chi Ảnh, co phat hiện sắc mặt của hắn cang tham sau kho lường!
Chỉ la co khong nhin thấy đoi mắt của hắn, nếu khong sẽ co thể biết được hắn
tức giận hay khong!
Chết tiệt! Kiều Chi Ảnh noi gi co ấy cũng tin sao? Hắn thật khong biết co la
ngay thơ hay qua lương thiện nữa! Hoặc diễn xuất của Kiều Chi Ảnh vượt qua sự
tưởng tượng của hắn! Tạp vụ? Co ấy lam được sao? Kho trach co gặp hắn liền bỏ
chạy, thật đung la coi hắn như tội phạm giết người ma! Chết tiệt! Thật muốn
đem đứa ngốc nay đa văng ra cửa sổ may bay qua đi!
Lanh Tử Tinh thấy Loi Tuấn Vũ nửa ngay khong noi năng gi, lại khong dam kề sat
mặt lại nhin vao mắt hắn như luc trước nen co liền hỏi: "Vậy co phải đến lượt
toi hỏi rồi khong?"
"Khong cần nữa!" Lạnh lung giống như thời tiết thang một ở phương Bắc vậy.
"Hả?"
"Đa rất ro rang rồi!"
Đa rất ro rang? Đo la anh ta ro thoi! Co co chỗ nao ro rang đau cơ chứ?
"Nay! Loi Tuấn Vũ! Anh c đay? Cai người nay… thật la ich kỷ ma! Cai gi ma
khong cần nữa chứ? Anh cai gi cũng đều ro rang rồi, vậy toi thi sao? Anh sao
lại co thể như vậy được? Toi bị mất tri nhớ ma! Nếu anh đa noi Kiều Chi Ảnh la
kẻ lừa đảo thi như vậy rốt cuộc toi la ai? Toi lam gi? Tại sao anh lại co thể
đối xử với toi như vậy? Chẳng lẽ anh khong biết hiện giờ toi mu mịt thế nao,
bất lực ra sao ư?" Lanh Tử Tinh giận đến nghiến răng nghiến lợi, co thật sự
khong thể nhịn được nữa! Trước đay khong biết minh cần co dang vẻ như thế nao,
nen co vẫn rất thận trọng. Giờ, đối diện với cai ten tự kieu tự đại gọi la
chồng minh đay, co quả thực khong nhịn được nữa, khong cần phải nhẫn nhịn nữa!
Loi Tuấn Vũ nhướn may nhin Lanh Tử Tinh kich động. Chẳng qua hắn đua co chut
thoi, quả nhien, khong được mấy phut, bộ dang kien cường của co đa lộ ra! Ha
ha! Thật la khuon mặt nhỏ nhắn sinh động!
Co bất lực a? Hắn quả thực một chut cũng nhin khong ra!
"Ha, đua thoi ma. Em hỏi đi!" Lắc lắc đầu, bộ dang cung kinh rửa tai lắng
nghe.
Hả? Cai gi? Đua… Đua thoi ư? Lanh Tử Tinh nhin khoe moi đang đắc ý giương len
dưới cặp kinh ram kia, thiếu chut nữa thi cắn vao lưỡi minh. Ga đan ong nay…
thật la đang ghet ma!
Tức giận phừng phừng, Lanh Tử Tinh nhất thời khong biết nen hỏi từ đau nữa.
"Ủa? Khong co cau hỏi sao? Vậy…" Loi Tuấn Vũ giơ tay ra nhặt lấy tờ tạp chi
nhet tren tui ghế phia trước.
"Ai noi la khong co cau hỏi?" Lanh Tử Tinh vội cuống len đe chặt lấy tay Loi
Tuấn Vũ, lại nhin thấy nụ cười xảo tra của hắn, co lại một lần nữa phat hiện
minh bị hắn đua bỡn! Tức chết được! Ten nam nhan nay… thật đang ghet!
Vội rut tay lại khoanh trước ngực, vừa rồi co sao lại giống như bị điện giật
vậy? Khuon mặt nhỏ nhắn vốn đa rất kich động, luc nay lại cang nong hơn!