Người đăng: Tiêu Nại
"Khong phải đau, khong phải đau, giam đốc Lam, giam đốc Lý, chung toi khong
muốn tham gia thi đau! Cai gi ma phong tạp vụ chứ? Cac anh đừng nghe một phia…
Tiểu To noi lung tung đấy! Chung toi khong tham gia đau, sẽ khong để lanh đạo
them phiền phức đau!" Chị Lưu vội vang giải thich.
"Ồ? Phong… tạp vụ? Đung rồi, giam đốc Lam, tạp vụ do bộ phận phong khach cac
anh quản lý phải khong? Bọn họ đương nhien cũng co tư cach tham gia, sao anh
khong bao danh cho bọn họ chứ?" Giọng điệu của Giam đốc Lý co chut bỡn cợt,
muốn xem kịch hay.
Lanh Tử Tinh vừa nhin la biết giam đốc Lý hinh như đang am thầm ganh đua phan
cao thấp với giam đốc Lam. Trời ạ! Cac mối quan hệ nay sao lại phức tạp vậy
chứ? Kho trach chị Lưu va To Mỳ Sợi lại hung hổ với nhau như vậy. Cấp tren
khong hoa hợp, thi cấp dưới đương nhien cũng khong tranh khỏi xung đột rồi!
Lam Địch Phi cười cười khong noi. Anh lại muốn xem xem giam đốc Lý nay va Tiểu
To kia tiếp tục kẻ tung người hứng thế nao. Chẳng qua chỉ la một cuộc thi ma
thoi, để nhan vien tạp vụ tham gia cũng khong phải la khong thể, vốn dĩ mọi
người đều co cơ hội ma.
"Giam đốc Lam khong noi gi thi co phải đa đồng ý rồi khong? Vậy được rồi, lao
Lưu a, chị co tiếng noi nhất ở đay, sẽ do chị thong bao cho mọi người, cuộc
thi ngay mai nếu muốn tham gia thi đến chỗ toi bao danh. Toi ưu tien cho cac
chị, trực tiếp tham gia trận chung kết luon. Giam đốc Lam, anh nợ toi một cai
nhan tinh đo nhe!" Giam đốc Lý nhiệt tinh sắp xếp. Mọi người co mặt đương
trường ai ma chẳng nhin ra hắn ta nao co cho giam đốc Lam chut nhan tinh nao
đau, ro rang la thuận theo ý muốn của To Mỳ Sợi ma! Ton người nham hiểm!
Tất cả lục tục giải tan, chỉ con lại vai nhan vien tạp vụ. Mọi người đều đa
thay xong quần ao nhưng vẫn cứ chần chừ chưa đi.
Chị Lưu đặt mong xuống ngồi tren ghế phan nan: "Cả đam người cac co lại khong
thể cho toi… khong cho giam đốc Lam của chung ta một cai thể diện nao hay sao?
Cai tiếng xi xồ đo co gi ma kho chứ? Ngay mai đa thi rồi, cac co khong phải
lam toi mất mặt hay sao? Binh thường toi đối xử với cac co cũng khong bạc bẽo
ma! Tạp vụ chung ta sao thế nay? Sao lại…"
Lanh Tử Tinh cũng đứng một ben nghe mắng. Co cuối cung cũng đa nghe ro! Bọn họ
đang ban luận việc noi ngoại ngữ ma!
"Ừm, cai kia… chị Lưu a! Em… em hinh như biết… noi…" Lanh Tử Tinh thật ra
khong thể đứng nhin nữa, liền tự đề cử minh. Co chắc hẳn la biết noi ma, tuy
khong nhớ được, nhưng co cảm thấy minh biết noi. Giống như giờ co luc nao cũng
co thể nghĩ ra một chuỗi cac cau tiếng Anh vậy.
"Cai gi? Co biết a? Luc nay khong phải la co khong biết noi sao?" Chị Lưu đột
nhien trợn to mắt len.
Đam nhan vien tạp vụ liền vay quanh lại.
"Đung đo, đung đo, Tử Tinh, luc nay em sao lại khong noi gi? Rốt cuộc em biết
hay khong nao?"
"Đừng co cậy mạnh nha! Đay khong phải chuyện giỡn chơi đau!"
"Đung vậy đo, đung vậy đo! Tử Tinh, em bảo "hinh như" co nghĩa la gi vậy? Em
biết hay la khong chẳng lẽ lại khong ro rang hay sao?"
"Nao nao nao! Cho qua, cho qua!" Một nhan vien tạp vụ mập mạp rẽ đam người ra,
lấy ra một tờ rơi, ben tren đều viết tiếng nước ngoai, một chữ tiếng Trung
cũng khong co. Chỉ thấy chị ta giơ tay len, mở tờ giấy ra, quay mặt về phia Tử
Tinh noi rổn rảng: "Nao, khong phải co noi minh biết noi ngoại ngữ sao? Co tờ
thong bao đay, co đọc thử coi, noi cho bọn toi biết tren đo thong bao cai gi?"
Lanh Tử Tinh đon lấy tờ thong bao, đay co phải tiếng Anh đau? Ro rang la tiếng
Phap ma! La tờ rơi thực đơn mon ăn Phap. Lanh Tử Tinh khong hề nghĩ ngợi,
thuận miệng đọc ra lại giải thich một hồi.
Trong phong im phăng phắc. Mọi người mắt chữ A mồm chữ O nhin Tử Tinh.
Bộp một tiếng, chị Lưu la người đầu tien phản ứng lại. Chị ta vỗ mạnh vao
người Lanh Tử Tinh, kinh hỉ keu len: "Nha đầu chết tiệt! Co biết tiếng Anh sao
luc nay cứ ngẩn ra như con ngốc vậy, lam toi mất mặt với đam To Mỳ Sợi kia! Co
cố ý lam vậy đung khong?"
Lanh Tử Tinh lung tung đap: "Em… em luc nay khong biết… mọi người đang noi cai
gi. Nhất thời khong… khong phản ứng lại được. Hơn nữa, em cũng vừa mới biết,
la em biết noi…"
"Co…"
Chị tạp vụ to beo kia lập tức ngăn chị Lưu lại noi: "Tốt lắm tốt lắm, chị Lưu,
chị bớt noi đi vai cau xem nao! Tử Tinh nếu biết noi tiếng Anh thi con khong
phải la chuyện rất tốt hay sao? Ngay mai chung ta được cứu rồi!"
Chị Lưu vừa nghe thi bừng tỉnh đại ngộ, giờ khong phải luc truy cứu trach
nhiệm, Lanh Tử Tinh noi ra tin mừng nay thật đung luc! Chị ta nhất thời lại
hớn hở mặt may.
Lanh Tử Tinh lập tức giải thich: "Chị Lưu, khong phải đau! Luc nay em noi
khong phải tiếng Anh đau!"
Chị Lưu vừa nghe thi sắc mặt lập tức thay đổi: "Cai gi? Khong phải a? Co ý gi
vậy? Khong phải cai gi? Ai ui, be ngoan của chị! Khong phải tiếng Anh, thi luc
nay em noi xi xồ la cai tiếng gi? Toi biết la co khong biết ma! Sao co co thể
biết tiếng Anh được? Biết tiếng Anh thi sao lại đi lam tạp vụ chứ? Ai da! Sao
số toi khổ như thế nay cơ chứ!"
Chị Lưu khoa trương lắc lắc đầu, hai tay giơ len, vỗ đanh đet vao đầu gối.
Lanh Tử Tinh suýt nữa thi phi cười. Chị ấy thật la khoa trương ma! Co vội vang
đi len cầm tay chị Lưu noi: "Chị Lưu ơi, chị đừng nong." Thế la co thi thao
vao tai chị Lưu: "Luc nay la tiếng Phap, la tờ rơi thực đơn mon ăn Phap."
"Á?" Chị Lưu khong dam tin nhin chằm chằm vao co, liu lưỡi lắp bắp: "Tiếng…
Phap? Co vừa noi tiếng Phap a?!"
Lanh Tử Tinh"Co beo!" Trong luc mọi người đang ha hốc mồm ra đứng sững sờ tại
chỗ, thi chị Lưu quyết đoan keu to.
"Dạ, chị Lưu!"
"Con co tờ rơi nao khong? Co ngoại ngữ ý!" Chị Lưu nghiem tuc noi.
"Co co! Chỗ em con mấy tờ cơ!" Tạp vụ beo lập tức loi ra mấy tờ rơi tiếng nước
ngoai trong tui ra.
"Nao! Tử Tinh, em đọc xem đi, mấy tờ nay viết gi?" Chị Lưu co chut kich động
giơ mấy tờ rơi len.
Lanh Tử Tinh nhin kỹ, co hai tờ tiếng Anh, một tờ tiếng Phap, một tờ tiếng
Nhật. Vi thế… co lần lượt đọc hết một lượt!
"Á!" Cả gian phong thay đồ lập tức vỡ oa ra tiếng hoan ho.
"Tử Tinh ơi! Trời ơi! Em thật la giỏi! rất rất giỏi! Em la thần tien ong trời
phai xuống cứu bọn chị phải khong?" Co beo lập tức om chầm lấy Lanh Tử Tinh,
mừng đến nỗi chỉ thiếu điều tung Lanh Tử Tinh len cao ma thoi.
Chị Lưu lại kich động: "Trời ơi! Sao em lại biết nhiều ngoại ngữ như vậy? Tốt
lắm, tốt lắm, co beo mau buong tay ra! Tử Tinh, ngay mai, ngay mai em đại diện
cho phong tạp vụ xuất chinh! Lần nay, chị nhất định để cho con To Mỳ Sợi kia
trắng mắt ra, phong tạp vụ chung ta khong phải dễ bị bắt nạt như thế đau!"
"Nhưng… chị Lưu, ngay mai em phải… phải đi khỏi đay rồi!" Lanh Tử Tinh liều
noi.
Những lời nay noi giống như set đanh giữa trời quang! Mọi người lập tức nin
bặt.
"Cai gi? Đi khỏi đay? Hom nay co vừa đến lam, ngay mai đa phải đi khỏi rồi a?
Co coi chỗ nay như cai chợ hả?" Chị Lưu đột nhien cất cao giọng noi.
Co beo vừa thấy chị Lưu tức giận lập tức hoa giải: "Ai da, chị bảo nay Tử
Tinh, mặc kệ em co chuyện động trời nao cũng được, đều phải chờ sau ngay mai
hẵng noi! Ngoại ngữ em tốt vậy, em khong giup bọn chị, thi địa vị của phong
tạp vụ sau nay cang…. Haizzz! Tử Tinh a! giup đỡ đi ma!"