Ngày 28 Tháng 1 – Thật Nguy Hiểm!


Người đăng: Tiêu Nại

"Thật xin lỗi, tien sinh, nơi nay la địa phận cấm của khach sạn chung toi,
người khong co nhiệm vụ miễn vao." Lam Địch Phi thản nhien đap lại…

Loi Tuấn Vũ nhướn may, ý của anh ta la hắn tự ý xong vao nơi cấm sao? Gật gật
đầu noi: "Xin lỗi, toi đang tim người."

"La một nhan vien tạp vụ sao?" Lam Địch Phi binh thản cười noi.

Lanh Tử Tinh nup trong nghe thấy vậy thi hit sau một hơi! Trời ơi, anh ta sẽ
khong dang co ra nhanh như vậy chứ?

"Ừ. Ở ben trong sao?" Loi Tuấn Vũ định bước vao thi bị Lam Địch Phi cứng rắn
chặn lại.

"Xin lỗi tien sinh. Co ấy khong ở đay! Toi liệu co thể biết anh tim co ấy co
việc gi khong?" Lam Địch Phi nhếch moi, bỡn cợt nhin người đan ong trước mắt.

Loi Tuấn Vũ nhin kỹ lại mặt anh ta, hai người đan ong anh mắt giao nhau, một
ben thi lạnh thấu xương, một ben thi on hoa. Hồi lau Loi Tuấn Vũ cười noi: "Ồ,
khong co việc gi đau! Chẳng qua la gặp lại bạn be muốn on chuyện cũ ma thoi!
Văn Quang Nhiễm của khach sạn Nhật Hang va toi co giao tinh rất tốt. Khong
biết cac hạ đay la…"

"Ha, tại hạ họ Lam, chỉ la một giam đốc bộ phận nho nhỏ khong đang nhắc đến.
Nơi nay của toi khong co người tien sinh cần tim đau. Nếu tien sinh khong co
việc gi thi toi co thể quay lại lam việc được rồi." Lam Địch Phi khong kieu
khong nịnh, đối phương hiển nhien lai lịch khong nhỏ. Gọi thẳng ten của tổng
tai ra, khong giống người ba hoa.

Loi Tuấn Vũ nhin anh ta, đột nhien nở nụ cười, ra khỏi văn phong anh. "Giam
đốc Lam thay toi chuyển lời cho co be tạp vụ kia, noi la co người con trai ten
Loi Tuấn Vũ tim co ấy, bảo co ấy phải gọi lại cho toi trước tối nay!" Lạnh
lung nem ra một cau noi kien quyết xong, Loi Tuấn Vũ moc một tấm danh thiếp ra
đưa cho Lam Địch Phi, sau đo đeo kinh ram len, lại liếc mắt nhin về canh cửa
phong mở he lần nữa, sau đo quay đầu lại bỏ đi.

Tử Tinh, khong vội! Em cần co thời gian khoi phục lại, anh cũng cần co thời
gian điều chỉnh lại.

Lam Địch Phi len thở phao. Haizzz! Sao lại co một loại cảm giac am thầm ganh
đua cao thấp vậy nhỉ? Từ khi bắt đầu lam việc cho khach sạn nay đến giờ, cong
việc thoải mai nhẹ nhang giống như ăn cơm ngủ nghe vậy, khong ngờ hom nay lại
đi lo chuyện bao đồng, nhưng cũng kha la thu vị!

Anh liếc nhanh qua tấm danh thiếp trong tay, đột nhien trợn to mắt, trời ạ!
Loi Tuấn Vũ, tập đoan Kieu Dương! Thảm nao vừa nay anh nghe thấy cai ten đo
quen thuộc như vậy! Hoa ra… Ánh mắt anh khong khỏi đảo nhanh qua canh cửa
phong đang đong chặt kia. Đường đường la tổng tai đại nhan tập đoan Kieu
Dương, đuổi theo một nhan vien tạp vụ lam gi? Chẳng lẽ co ta đa lam chuyện gi
chọc giận người ta

"Ra đi!" Lam Địch Phi nhẹ nhang nhắc nhở. Khong biết co phải anh hoa mắt hay
khong ma dường như anh nhin thấy canh cửa kia đang run rẩy.

Lanh Tử Tinh rụt re đi ra, luc nay co đa thao khẩu trang. Co ngượng ngung noi:
"Cảm ơn anh, giam đốc Lam!"

Lam Địch Phi quan sat kỹ Lanh Tử Tinh. Khuon mặt với đường net kheo leo, cũng
coi la thanh tu. Nhưng khong phải loại cực kỳ xinh đẹp, chắc khong phải người
gi gi đo của Loi Tổng. Haizz! Quản lam gi lắm việc thế, hom nay anh rảnh qua
phải khong?

"Cầm lấy cai nay. Luc nay chắc đa nghe thấy hết người ta noi gi rồi chứ? Chắc
la toi khong phải nhắc lại đau nhỉ?" Lam Địch Phi đem danh thiếp của Loi Tuấn
Vũ nhet vao tay Lanh Tử Tinh, sau đo trở lại ban lam việc. Hiển nhien la co ý
tiễn khach.

Lanh Tử Tinh vội vang gật đầu tỏ ý cảm ơn. Co va giam đốc Lam vốn khong co
giao tinh gi, lại la nhan vien mới. Co cũng khong ro tại sao giam đốc Lam giup
co nữa.

Luc lau sau, Lam Địch Phi thở dai noi: "Lanh tiểu thư phải khong?"

"A? Vang!"

"Co thấy văn phong toi cần phải quet dọn a?" Lam Địch Phi cui đầu noi với co,
dường như cực kỳ phiền nao.

"A?" Lanh Tử Tinh đứng tại chỗ nhin một vong xung quanh, chỗ nay rất sạch rồi,
cần gi phải quet dọn nữa.

"Đa vậy, thi co phải chăng nen đi lam việc tiếp nhỉ?" Lam Địch Phi giờ mới
ngẩng đầu len, nhin vao vẻ mặt ngay ngốc của Lanh Tử Tinh.

"A? Ồ! Vang vang vang! Thật xin lỗi! Cảm ơn anh, giam đốc Lam, toi sẽ lam việc
tốt! Cảm ơn anh đa giup đỡ!" Lanh Tử Tinh đỏ bừng mặt, tong cửa xong ra.

Thật la xấu hổ chết được! Co cứ đứng đo giống như con ngốc vậy, con đợi người
ta đuổi mới biết đường đi! Muốn chết qua! Đung rồi, co đap ứng với giam đốc
Lam sẽ lam việc tốt, nếu để anh ta biết việc co định rời khỏi đay thi khong
biết anh ta sẽ nghĩ thế nao? Mặc kệ đi, du sao cũng thiếu anh ta một đoạn nhan
tinh, sau nay co cơ hội nhất định trả lại la được!

Ra khỏi phong giam đốc, đi một luc trong hanh lang, Lanh Tử Tinh mới nhớ tới
tấm danh thiếp con cầm trong tay. Co cui đầu xuống xem, thoang chốc khựng lại!
Vừa nhin thấy cai ten loa mắt kia thi co liền run len! Loi Tuấn Vũ? La ten
chồng của co? Tổng tai tập đoan Kieu Dương? Trời ơi? Sao lại thế nay? Chồng co
chẳng phải đa qua đời rồi sao? Khong khong khong! Nhất định la ten Loi Tuấn
Kiệt đa giở tro quỷ! Số điện thoại đo la của hắn! Quả nhien! Hắn đa tim tới
đay! Noi cai gi ma trước tối nay phải gọi điện cho hắn chứ? Trời ơi!

Co vội vang chạy tới phong thay đồ, co quyết định rồi, mặc kệ hắn! Nhất định
phải rời khỏi đay, hơn nữa phải lập tức rời đi!

Vừa mới đến cửa phong thay đồ thi nghe thấy am thanh ồn ao ben trong, Lanh Tử
Tinh chột dạ. Co lặng lẽ ap tai len cửa, ồ, cũng may khong phải la Loi Tuấn
Kiệt, hinh như chị Lưu đang cai nhau với ai đo.

Co vội vang go cửa định xem co chuyện gi.

m thanh ben trong lập tức ngừng bặt. "Ai đấy?"

"La em, Tử Tinh đay!"

Cửa được mở ra, Lanh Tử Tinh liền bị một canh tay dung sức keo vao.

Định thần nhin lại, trời! Sao co nhiều người vậy?

Co tạp vụ, co phục vụ, phải hơn chục người!

Chị Lưu vừa thấy Lanh Tử Tinh vao thi giống như nhin thấy viện binh vậy: "Nao
nao nao, Tử Tinh đến rồi! Ai noi tạp vụ chung ta khong co khả năng len đai? Ai
noi chung ta khong biết ngoại ngữ? Nao, Tử Tinh, noi cho họ một đoạn đi!"

Lanh Tử Tinh ngay ngốc đứng tại chỗ nhin quanh một vong, nhiều anh mắt vậy ma
đều tập trung len người co. Cai gi ngoại ngữ, cac chị ấy đang lam gi vậy?

Chị Lưu vừa thấy bộ dang ngay ngốc của co thi nhất thời mất hết nhuệ khi, nha
đầu chết tiệt! Đừng lại la một con chim canh cụt vậy chứ? Chị ta sao mệnh khổ
vậy! Lần nao cai nhau với đam phục vụ kieu căng nay cũng đều khong thắng nổi.
Bảo sao người ta xem thường tạp vụ cac chị như thế, tố chất qua kem! Thật sự
la qua kem

Trước đay khong lau khach sạn cong bố muốn tổ chức một cuộc thi tố chất nhan
vien gi đo, noi rằng những tinh anh phục vụ trong cac bộ phận co thể dung
ngoại ngữ đối đap lưu loat với khach nước ngoai sẽ co cơ hội được đi du lịch
nước ngoai. Vi cai vinh dự nay, nen tất cả cac bộ phận từ nha bếp, quan hệ
cong chung, bảo vệ v.v… đều đang tich cực lam cong tac tru bị. Chỉ độc co bộ
phận tạp vụ cac chị bị co lập ben ngoai. Ngay đến nhan vien nam nữ đứng ở cửa
đon khach cũng muốn tham gia, cho du mỗi bộ phận chỉ co một người thắng cuộc,
nhưng tất cả mọi người đều giơ cao khẩu hiệu la cau noi nổi tiếng: "Cơ hội
luon đến với những người co sự chuẩn bị." Đay la một cau noi rất chi lý.


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #146