Người đăng: Tiêu Nại
Thật la quai lạ, Lanh Tử Tinh chống thắt lưng, lam việc cả buổi sang ma khong
hết việc, con mệt hơn cả ngay hom qua. Xương cốt cơ thể nay sao lại khong chịu
được gian khổ như vậy chứ. Ai da! Sẽ khong phải la… Loi Tuấn Kiệt? Lanh Tử
Tinh toan than run rẩy, anh mắt lao lien nhin tứ phia, khong co ai đang nhin
co.
Trời ơi! Co phải la qua căng thẳng rồi khong? Khong thể nhanh vậy được! Lanh
Tử Tinh khong tự chủ được vỗ vỗ ngực! Ai ui! Đau qua! Nhin ban tay đang cầm
chổi lau của minh, mới chưa đến một ngay ma đa bị rộp hết len rồi. Co khong
khỏi thở dai, nếu cứ lam thế nay, chỉ e la hai ngay nữa con chưa kịp bỏ đi đa
mệt chết đi rồi.
Loi Tuấn Vũ ngồi ở trong đại sảnh khach sạn quan sat Lanh Tử Tinh đang đi tới
đi lui trong phong vệ sinh. Co ấy bị mất tri nhớ sao? Khong nhớ được cai gi
sao? Kiều Chi Ảnh noi chồng co đa qua đời, co cũng tin sao? Co thật sự khong
nhớ được gi sao?
Sau khi xac nhận Lanh Tử Tinh đa an toan, hắn đuổi Kiều Chi Ảnh đi. Khong cho
co ta một trận, nhưng lời noi trước đo của hắn cũng đủ lam co ta khốn đốn rồi,
khong co ai dam thu nhận co ta nữa.
Tử Tinh ơi Tử Tinh, em cũng thật ngay thơ qua đi! Co ta bảo em la tạp vụ thi
em tin ngay được sao? Em la thien kim đại tiểu thư, sao co thể lam những việc
cực nhọc vậy được? Nhưng hom qua luc hắn nhin thấy dang vẻ ngay ngốc của bac
sĩ, y ta bệnh viện Quốc Lệ cũng đủ tin rằng Kiều Chi Ảnh nhất định đa ba hoa
chich choe rất lợi hại, nếu khong sẽ khong thể lừa gạt được nhiều người như
vậy. Xem dang vẻ của Lanh Tử Tinh, co lẽ la bị đau tay rồi, vốn dĩ khong biết
lam ma cứ cứng đầu cứng cổ lam. Khuon mặt nhỏ nhắn kien cường kia quả thật
nhin vo cung xinh đẹp.
Loi Tuấn Vũ đa vo số lần tưởng tượng ra cảnh gặp lại co, nhưng cứ tru trừ
khong dam hanh động. Co co nhận ra khong? Noi với co, hắn chưa qua đời, vẫn
sống sờ sờ ra đứng trước mặt co đay sao? Co co ngoan ngoan đi theo hắn? Co đối
diện với hắn thế nao, co tin hắn khong? Trước giờ hắn khong ngờ sẽ phải đối
diện với co dưới tư cach một người hoan toan xa lạ! Noi cho co biết, bọn họ co
quan hệ hợp đồng sao? Ma trước khi co chuẩn bị bỏ đi, hắn con đa chuẩn bị ký
vao đơn ly hon sao?
Loi Tuấn Vũ đẩy đẩy kinh ram, đoi long may phia sau đoi mắt kinh cang nhiu
chặt lại. Dưới sự quan sat của hắn, Lanh Tử Tinh lấy ngon tay xoa xoa long ban
tay minh rồi hit sau vao một hơi, Loi Tuấn Vũ chấn động toan than theo.
Hắn bật ngon tay len gọi nhan vien phục vụ, thi thầm vai cau rồi lại lấy ra
một tờ một trăm đồng lam tiền tip. Nhan vien kia lộ ra thần sắc kinh ngạc, lập
tức giấu tờ tiền tip kia đi.
Theo sự dặn do của Loi Tuấn Vũ, cậu nhan vien đi về phia Lanh Tử Tinh đang
quan sat tay minh: "Đại tỷ, co vị khach ben kia muốn chị qua đo chut, co việc
cần tim chị!" Cậu ta cười hi hi noi.
Ủa? Lanh Tử Tinh nhin theo hướng tay cậu ta chỉ, một người đan ong đeo kinh
ram đang nhin co. Co cuống quit giấu hai tay sau lưng, xấu hổ noi: "Chuyện gi?
Toi đang lam việc ma!"
"Khong sao đau, đại tỷ, chị mới tới lam a? Trước đay chưa nhin thấy chị bao
giờ! Khach co việc thi chung ta đương nhien khong thể khong giup, mau đi đi!"
Cậu nhan vien hiển nhien đa cầm tiền của người thi phải cực lực bảo vệ lợi ich
của người ta rồi.
Lanh Tử Tinh nhin về phia Loi Tuấn Vũ đang ngồi ben cửa sổ, to mo đanh gia
hắn. Hẳn la một người đan ong rất tuấn tu, rất co than phận, nhin khong ro
lắm, mặt hắn bị chiếc kinh ram kia che khuất hơn phan nửa.
"Được rồi, toi biết rồi. Cảm ơn cậu nhe!" Lanh Tử Tinh cười cười với cậu nhan
vien, đoi mắt phia tren chiếc khẩu trang cong cong len, cậu trai kia vui vẻ bỏ
đi.
Lại nhin về phia người đan ong đang ngồi cạnh cửa sổ, Lanh Tử Tinh định đi qua
đột nhien lại khựng lại! Co phải la người đan ong kia khong vậy? Lanh Tử Tinh
cả kinh, len lut liếc mắt nhin về phia cửa sổ, lập tức bối rối tranh đi. Hắn
vẫn đang nhin minh sao?
Trai tim co vọt len tận cổ họng. Lanh Tử Tinh quay người lại, đi nhanh như
chạy về phia đầu kia của hanh lang.
Cứ nghĩ la đa đi khuất khỏi tầm mắt của hắn rồi, Lanh Tử Tinh thở phao một
hơi, vừa ngoai đầu lthấy than ảnh cao to đang đứng sau lưng minh.
Lanh Tử Tinh đầu keu "ong" một tiếng, chổi lau trong tay lập tức bị biến thanh
vũ khi, thủ trước ngực.
"Anh… Anh định lam gi vậy?" Lời noi lắp bắp của co đa tiết lộ sự bất an của
co.
Loi Tuấn Vũ nhin xuyen qua kinh ram vao khuon mặt bị chiếc khẩu trang che mất
qua nửa của Lanh Tử Tinh, lạnh lung noi: "Đưa tay đay!"
"Hả?" Lanh Tử Tinh khong hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Loi Tuấn Vũ giơ tay giật lấy chổi lau của co nem sang một ben, cầm tay co giơ
len nhin nhin. Nhin thấy chỗ da bị phồng rộp len đo thi đoi long may chau lại
cang chặt.
Trời ạ! Lanh Tử Tinh thoắt cai đỏ nhừ mặt! Tức giận, xấu hổ hay sợ hai đay? Co
cũng phan biệt khong ro nữa.
Giật mạnh tay minh ra khỏi tay hắn, Lanh Tử Tinh hoảng hốt vừa chạy vừa ngoai
đầu lại nhin, phat hiện Loi Tuấn Vũ cũng sải bước đuổi theo co.
Trời ạ! Cứu mạng a! Lanh Tử Tinh trong luc hoảng loạn liền lach minh vao trong
một gian phong ở goc ngoặt hanh lang. Vỗ về trai tim đang đập thinh thịch, tai
dan len cửa, lắng nghe động tĩnh ngoai hanh lang.
"Đa xảy ra chuyện gi vậy?" Giọng noi của một người đan ong vang len phia sau
co.
Lanh Tử Tinh cả kinh xoay phắt người lại. Trời ơi! Trong luc bối rối co lại
chạy đung vao phong giam đốc! Giờ đay giam đốc Lam đang nhin chằm chằm vao co.
"Thật xin lỗi, giam đốc… Toi…" Lanh Tử Tinh cực kỳ xấu hổ, cui đầu xuống khong
biết giải thich thế nao.
Tiếng đập cửa rầm rầm vang len dồn dập. Lanh Tử Tinh tim lại nhảy nhot lien
hồi, thần sắc khẩn trương lam giam đốc Lam cang thấy kho hiểu.
"Co đang gặp chuyện phiền toai gi sao?" Giam đốc Lam nha nhặn hỏi.
Đanh liều vậy! Lanh Tử Tinh giờ chỉ co thể lam đa điểu giả chết ma thoi! ",
toi co nỗi khổ bất đắc dĩ. Anh co thể cho toi trốn một lat được khong, nếu co
người tới tim toi, anh bảo la khong nhin thấy toi, được khong?"
Lam Địch Phi lẳng lặng nhin co nhan vien tạp vụ mới tới, đoi mắt khong khỏi
nheo lại. Ban ngay ban mặt khong chịu kho lam việc lại chạy đến văn phong anh
trốn trốn tranh tranh tranh, thật la phiền phức, hay la cố ý muốn gay sự chu ý
với anh vậy?
"Xin anh đấy!" Tiếng đập cửa phia sau ngay cang dồn dập, Lanh Tử Tinh chắp hai
tay lại, chỉ thiếu nước quỳ xuống nữa thoi!
"Thoi được." Lam Địch Phi trừng mắt nhin Lanh Tử Tinh một luc, cũng khong biết
tại sao minh lại đồng ý, chỉ la cảm thấy co tạp vụ nay dường như co chuyện khổ
tam nao đo. Người lanh đạm như anh đanh pha lệ lam chuyện bao đồng một lần
vậy.
Lanh Tử Tinh trốn trong phong. Lam Địch Phi trấn tĩnh lại thản nhien ra mở
cửa. Khi vừa nhin thấy Loi Tuấn Vũ thi Lam Địch Phi co phần sửng sốt, thật la
một người đan ong rất co phi phach!
"Co nhin thấy co gai nao vao đay khong?" Loi Tuấn Vũ thao kinh ram xuống, anh
mắt sắc sảo nhin chằm chằm vao mắt Lam Địch Phi, dường như muốn nhin xuyen qua
anh vậy.
"Thật xin lỗi, tien sinh, nơi nay la địa phận cấm của khach sạn chung toi,
người khong co nhiệm vụ miễn vao." Lam Địch Phi thản nhien đap lại…