Ngày 27 Tháng 1 – Tra Được Tung Tích


Người đăng: Tiêu Nại

Vừa mới đi được vai bước thi chị Lưu chợt giữ tay co lại, lạnh lung gọi: "Chờ
chut!"

Lanh Tử Tinh lập tức dựng toc gay len, thoi xong!

Chỉ thấy mắt chị Lưu bạo phat tinh quang, tập trung chiếu vao chỗ luc nay Tử
Tinh vừa đứng. Nhay mắt, một dong khi bai sơn đảo hải từ tren đỉnh đầu Lanh Tử
Tinh bốc len, chị Lưu cơ hồ rống len: "Co! Co! Co! Kia la cai gi? Kia la cai
khỉ gi vậy? Co…"

Lanh Tử Tinh mệt đến mức cong lưng sụm gối, kho nhọc hoan thanh nhiệm vụ chị
Lưu giao pho. Một minh co ngồi ở bến xe buýt, nhin len bầu trời sao thưa thớt,
một ngoi sao đơn độc nhấp nhay, sao lại giống minh vậy nhỉ?!

Haizzz! Nhớ lại tiếng keu choi tai khi chị Lưu nhin thấy vết bẩn kia, dường
như vẫn đang quanh quẩn ben tai co. m thanh kia, thật giống như cac co ở buồng
vệ sinh bị đan ong nhin thấy vậy! Co điều chị Lưu coi như xứng đang với chức
tạp vụ đo! Từng goc nhỏ một đều được chị ta quet dọn khong con một hạt bụi
nao. Trong vai giờ ngắn ngủi Lanh Tử Tinh co đa học hỏi được khong it mệt mỏi!

Noi thật, hiện giờ co co chut hoai nghi minh la người co việc lam! Nếu bảo
Kiều Chi Ảnh bảo co trước kia co từng lam gi ma co co nghi ngờ, thi cũng chỉ
co thể noi la co cho rằng Kiều Chi Ảnh co ý tốt, khong muốn cho co biết, căn
bản co khong co một tấc cắm dui. Tựa như hiện giờ, co được người ta bảo cho la
ngồi xe buýt số 202 co thể về được nha, nhưng phải mất bao nhieu tiền thi co
đều khong ro. Co co phải la rất kem cỏi hay khong?

Co đa ngồi ở đay rất lau rồi. Co phat hiện mọi người đều cầm trong tay một tấm
thẻ nhỏ, len xe quẹt một chut, rất nhanh va tiện lợi, giống như quẹt thẻ để
mua quần ao vậy. Nhưng co khong co thẻ. Cũng khong biết đến đau để mua. Người
mất tri nhớ, ngay cả thoi quen sinh hoạt cơ bản cũng sẽ quen sao?

Lanh Tử Tinh ngồi chỗ nọ ra sức suy nghĩ, tưởng tượng dang vẻ chinh minh đang
ngồi trong xe buýt đi xuyen qua đam đong kia, nhưng thế nao cũng khong co chut
ấn tượng nao!

Haizzz! Thật sự qua mệt mỏi, Lanh Tử Tinh ảo nao. Co kien tri keo một phụ nữ
trung nien lại hỏi thăm phải bắt xe thế nao. Người phụ nữ kia to mo nhin co từ
tren xuống dưới đanh gia, hỏi co muốn đi đau, sau đo lại hảo tam noi cho co
biết co thể đưa cho nha xe một đồng tệ tiền giấy hoặc tiền xu. Sau đo con
ngoai đầu lại nhin co một cai, dường như phat giac ra điều gi bất thường, thi
thầm to nhỏ với người đi ben cạnh một hồi. Lanh Tử Tinh cười khổ, co khong
phải đa bị người ta coi la người tam thần khong binh thường gi đo chứ?

Nhưng cho du thế nao đi nữa, rốt cuộc co cũng biết phải bắt xe buýt thế nao
rồi! Lanh Tử Tinh vo cung xuc động, hoa ra con co thể đưa tiền cho nha xe! Co
vội vang lấy tiền trong vi ra, 5 đồng, 10 đồng, khong co 1 đồng. Đung luc nay
một chiếc xe buýt trờ đến, Lanh Tử Tinh bất chấp tất cả vội len xe, phải nhet
tiền vao đau đay? Co thong minh nhin về phia tai xế, giơ tiền trong tay len
vẫy vẫy, lai xe cui đầu hất cằm về chỗ khe nhet tiền, Lanh Tử Tinh vội nhet
đồng 5 tệ vao.

Tai xế thờ ơ hỏi: "Mấy người?"

Lanh Tử Tinh xấu hổ cười cười: "Một người ạ."

Tay tai xế bực bội giương mắt nhin co rồi lắc đầu cười nhạt. Xem ra lại la
ngời khong co tiền lẻ.

Lanh Tử Tinh đỏ mặt vội lach người đi về phia đuoi xe.

Tuy đa gần 9 giờ tối nhưng người tren xe buýt vẫn rất nhiều. Lanh Tử Tinh phải
rang sức lắm mới len đến được phia đuoi xe. Cuối cung cũng tim được chỗ, co
vội nhanh nhẹn tom lấy tay vịn hinh tam giac ổn định lại vị tri.

Loi Tuấn Vũ từ khi biết được tin Lanh Tử Tinh vẫn chưa rời khỏi thanh phố thi
nhấp nhổm khong yen. Hắn tra ra được cuộc điện thoại cuối cung Lanh Tử Tinh
nhận lại la ở trong nha hắn.

Dưới sự chống chế của Kiều Chi Ảnh, hắn phat hiện va li hanh lý của Lanh Tử
Tinh thi hối hận khong kịp. Ngay cả va li hắn cũng khong đưa lại cho co, vậy
co sẽ đi đau đay?

Thậm chi hắn con phat hiện ngay cả hộ chiếu, chứng minh thư, cả vi tiền co đều
khong cầm đi. Co nhoc đo sẽ khong vo duyen vo cớ ma mất tich chứ?

Loi Tuấn Vũ gọi điện thoại cho người nha, bạn be thậm chi cả Hoa Ba, ra vẻ
nghe ngong do hỏi, mọi người đều noi khong co tin tức gi của co. Hắn ảo nao,
trong long khong an ổn. Nhất la sau khi bị Hoa Ba nhạy cảm chất vấn một hồi
thi hắn cang them kho chịu! Đan ba của Loi Tuấn Vũ ta, ngươi quan tam lam cai
quai gi?! Nhưng luc nay du co nghĩ như vậy cũng khong thể yen tam hơn được
chut nao.

Loi Tuấn Vũ lai xe ta ta chạy tren đường khong co mục đich, hắn cũng khong
biết hiện giờ minh muốn lam cai gi. Đột nhien bong dang một co gai lướt qua,
Loi Tuấn Vũ phanh ket xe lại đỗ ở ven đường. Xe đi phia sau vi hắn đột ngột
thay đổi phương hướng nen cũng vội phanh gấp lại, am thanh choi tai vang len
trong đem cực kỳ kinh tam.

Loi Tuấn Vũ vội va hạ cửa kinh xe xuống, nhin vao bong co gai đo đang len xe
buýt. Khong thể nao! Hinh như la Tử Tinh! Co rất nhanh biến mất vao trong
chiếc xe buýt đo.

Chiếc xe buýt ngược chiều với xe hắn, người tren xe qua nhiều, Loi Tuấn Vũ
quay đầu lại nhưng khong nhin thấy co nữa. Bất chấp đen đỏ phia trước, Loi
Tuấn Vũ khởi động xe, quay đầu xe lại đuổi theo.

Shit! Cảnh sat giao thong ở đau chui ra vậy? Đa nửa đem rồi! Loi Tuấn Vũ đập
len tay lai! Hắn trơ mắt nhin chiếc xe buýt kia dần đi xa, la xe số 202! Đi
tới vung ngoại thanh! Chết tiệt! Co gai kia la Lanh Tử Tinh sao?

"A Cường! Lập tức tra xem Tử Tinh ở đau! Ngay trong thanh phố nay! Chết tiệt!
Sang mai phải cho toi cau trả lời! Toi con mẹ no nhin thấy co ấy len xe buýt
số 202!" Loi Tuấn Vũ cơ hồ la gầm len! Hắn khong xac định co gai kia co phải
Lanh Tử Tinh hay khong, Lanh Tử Tinh sao lại co khả năng đi xe buýt chứ? Nhưng
vừa nghĩ đến hiện giờ co co khả năng gặp nguy hiểm thi hắn cảm thấy bức bối
toan than! Hắn phải lập tức tim được co!

Một người lớn trưởng thanh, co tay chan, đầu oc như vậy, sao co thể mất tich
được chứ? La co ý định trốn chạy sao?

Đem khuya, một minh Loi Tuấn Vũ đứng ben cửa sổ hut thuốc. Hắn nhiu chặt may
lại, một giay cũng khong gian ra. Về đến nha đa gầ giờ, hắn vẫn giữ tư thế đo.
Đống đầu lọc thuốc trong gạt tan đa noi ro trong thời gian 2 tiếng vừa qua hắn
khong lam chuyện gi khac ngoai việc hut thuốc.

"Reng…" một tiếng, Loi Tuấn Vũ nhanh chong nhận điện thoại di động, bởi vi qua
vội vang nen tiếng "Alo" con chưa kịp phat ra khỏi cổ họng, chỉ cử động moi
một chut, co am thanh ma sat rất nhỏ.

"Loi Tổng, đa tra được rồi!" Giọng noi của A Cường.

"Noi!" Loi Tuấn Vũ rất mau chong tim lại giọng noi của minh, hắn tựa hồ như
nin thở.

"Bệnh viện Quốc Lệ co hồ sơ đăng ký nhập viện của tổng tai phu nhan!"

"Bệnh viện Quốc Lệ?" Loi Tuấn Vũ co một dự cảm mơ hồ, ý muốn được lập tức nhin
thấy Lanh Tử Tinh manh liệt xam chiếm vị tri chủ đạo trong đầu hắn. Co lam sao
vậy? Xảy ra chuyện gi ma phải nhập viện?

"Ồ, Loi tổng yen tam, tổng tai phu nhan khong bị thương tổn nao lớn, chỉ nằm
viện vai ngay la xuất viện. Hinh như chan bị thương nhẹ, khong khong khong, a
rạn xương, khong nặng!" A Cường cực lực giải thich.

"Giờ người đang ở đau?" Vội vang hỏi.

"Hiện… chưa tra ra được ạ!" A Cường đầu đầy hắc tuyến, lao đại a! Mới co 2 giờ
đồng hồ thoi, anh ta tra được ra nhanh như vậy đa la thần kỳ lắm rồi!

"Hai mươi phut sau gặp ở bệnh viện Quốc Lệ!" Loi Tuấn Vũ ngắt may, lập tức cầm
ao khoac đi thẳng đến bệnh viện Quốc Lệ.

Bệnh viện Quốc Lệ.

"Tiểu Trương! Đằng kia co hai người nha đến tim một bệnh nhan ten Lanh Tử
Tinh. Toi đa bảo họ la bệnh nhan kia đa xuất viện rồi nhưng họ vẫn khong đi.
Toi nhớ co la hộ lý của bệnh nhan đo phải khong? Co xem, co muốn qua đo xem
thế nao khong?" Một vị hộ sĩ gọi co gai ten Tiểu Trương đang ở trong phong
trự"Lanh Tử Tinh?" Tiểu Trương nghe rất quen tai. "Ồ, la bệnh nhan đo a? Được
rồi, để toi qua đo xem sao."

Giay phut nhin thấy Loi Tuấn Vũ, tiểu Trương cả kinh trợn mắt ha mồm! Hắn…
Hắn…? Hắn la…

"Á!" Tiểu Trương sợ đến mức quay ngoắt đầu lại bỏ chạy! A Cường chưa kịp bước
len hỏi thi co ta đa chạy đi rất xa rồi, ở hanh lang đam sầm vao bac sĩ Lam
đang trực ban.

"Sao phải hoang mang căng thẳng thế kia?" Lam Quan Ninh nhiu may nhin Tiểu
Trương mặt mũi trắng bệch, anh khong thich nhất la người vội vội vang vang!
Chắc lại co ca bệnh nghiem trọng nao đay! Tố chất tam lý khong co, thật khong
hiểu mấy co nhoc nay lam thế nao ma tra trộn được vao đay lam việc!

"Bac… bac sĩ Lam! Lanh tiểu thư… đo… chồng… Quỷ!" Tiểu Trương run lập cập noi
lắp bắp, con khong ngừng chỉ về phia đầu kia của hanh lang, mặt cắt khong con
giọt mau.

"Quỷ cai gi?! Co đang noi cai quỷ gi thế? Bệnh nhan đang ở đau?" Lam Quan thở
dai noi. Hắn nhin dang vẻ nay của Tiểu Trương cũng rất hiếu kỳ khong hiểu
thương thế nao co thể doạ co sợ hai thanh cai dạng nay!

"Khong phải… Khong phải! Bac sĩ Lam, cai vị Lanh Tử Tinh tiểu thư bị tai nạn
xe hai hom trước… anh con nhớ khong?" Tiểu Trương rut cuộc cũng hit thở được,
noi năng lưu loat hơn nhiều.

"Thi sao?" Lam Quan nhiu may. Anh đương nhien khong quen co gai bị mất tri nhớ
kia. Sao vậy? Vừa mới xuất viện thi lại quay lại sao? Con bị thương nặng hơn
sao?

"Lao cong của co ấy chẳng phải đa qua đời rồi sao?" Tiểu Trương nhin thấy Lam
Quan gật đầu thi noi tiếp: "Nhưng, nhưng hắn giờ đang ở ben kia…"

Lam Quan chợt trợn to mắt, nhin thấy hai người đan ong cao lớn đang đi về phia
họ từ đầu hanh lang ben kia. Quả nhien người đi đầu chẳng phải la người đan
ong trong giấy đăng ký kết hon sao?

Vai giay sau, Lam Quan định thần lại noi: "Ngốc thế! Người chết sao co thể đến
bệnh viện của chung ta được? Co lẽ la anh em sinh đoi với chồng của co ấy cũng
nen! Đi đi! Mọi việc ở đay giao cho toi!"

Tiểu Trương bừng tỉnh, đung đo đung đo! Đầu oc co bị hỏng rồi hay la sao! Co
thể la anh em sinh đoi nha! Co xấu hổ gai đầu gai tai, nhất định la do mấy hom
nay co đọc tiểu thuyết kinh dị nhiều qua rồi, liền nhanh chong bỏ đi.

Thế la Lam Quan mỉm cười tiến len đon khach.

"Tien sinh, xin chao! Xin hỏi toi co thể giup gi được ngai khong?" Lam Quan
nho nha lịch thiệp, thanh cong ngăn hai người đan ong rất co khi phach kia
lại. Từ trước đến nay anh rất co năng lực ứng pho với mọi chuyện. Bac sĩ ma, ở
trong bệnh viện ma noi cũng rất co oai phong nha!

"Lanh Tử Tinh từng nhập viện cac anh điều trị phải khong?" Ngữ khi chất vấn
của Loi Tuấn Vũ khiến người nghe rất kho chịu.

"Đung vậy, co điều đa xuất viện rồi. Xin hỏi anh la…?" Lam Quan rất kien nhẫn.

"Toi la chồng của co ấy!"


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #143