Người đăng: Tiêu Nại
Chị Lưu đưa Lanh Tử Tinh len tầng 3, đến trước cửa một căn phong, go nhẹ len
cửa, ben trong vọng ra tiếng: "Mời vao."
Tim Lanh Tử Tinh đột nhien nhảy thot len tận cổ họng…
Chị Lưu vang dạ rồi lập tức đi vao phong, noi: "Giam đốc Lam, đay la Tiểu Lanh
vừa tới lam việc, anh xem xet sắp xếp cho co ấy lam cong việc trước đay của
Tiểu Giang co được khong ạ?"
Giam đốc Lam chậm rai ngẩng đầu len, nhin Lanh Tử Tinh từ tren xuống dưới đanh
gia một lượt. Đồng thời Lanh Tử Tinh cũng đanh gia lại hắn. Hắn la một người
đan ong mắt ti hi, tương đối lịch thiệp, bề ngoai co vẻ khong thich cười đua,
hắn nhin chằm chằm Lanh Tử Tinh một luc rồi noi: "Lam bao lau rồi?"
Lanh Tử Tinh vừa nghe thi len nhin chị Lưu, co khong thể noi minh khong nhớ
được gi cả. Vậy phải noi thế nao đay?
Chị Lưu lập tức cướp lời: "Giam đốc Lam yen tam, co ấy trước kia lam việc rất
tốt, sẽ khong xảy ra sự cố gi đau."
"Ồ? Lam việc rất tốt a? Lam ở đau?" Giam đốc Lam dường như vẫn chưa chịu thoi,
tiếp tục vặn hỏi.
"Ở…" Chị Lưu nhất thời cũng khong nghĩ ra được nen noi chỗ nao thi tốt, chỉ sợ
noi qua len, noi ten khach sạn nao ma vừa hay giam đốc lại quen biết người nao
đo thi đung thật la chay nha ra mặt chuột!
Lanh Tử Tinh cũng sợ chị Lưu kho xử nen nhanh tri đap: "La bệnh viện Quốc Lệ
ạ!"
Ha ha, nơi ma co biết thi chỉ e la co mỗi bệnh viện Quốc Lệ ma thoi.
"Bệnh viện Quốc Lệ a?" Giam đốc Lam cau may nghĩ, đa lam ở bệnh viện rồi sao?
Bệnh viện dường như khong giống với khach sạn ma! Thoi được rồi, du sao hiện
giờ cũng đang thiếu người. "Được rồi, vậy trước tien cứ lam cong việc của Tiểu
Giang cai đa! Chị Lưu, Tiểu Lanh la người nha của chị, giao cho chị phụ trach
đấy! Nếu khong thể đảm đương được, vậy thi…"
Chị Lưu vừa nghe thi nhất thời toan than run len, vội noi: "Giam đốc Lam, anh
yen tam, toi nhất định sẽ dạy bảo co ấy thật cẩn thận!"
Giam đốc hừ khẽ một tiếng, sau đo liền tiếp tục vui đầu vao lam việc, chị Lưu
vội vang keo Lanh Tử Tinh ra ngoai.
Vừa ra khỏi văn phong của giam đốc Lam, chị Lưu liền vỗ vỗ ngực thở phao. Lanh
Tử Tinh to mo nhin chị ta, xem ra chị ta rất sợ giam đốc Lam, nam nhan lịch
thiệp kia thật sự rất khủng bố sao? Lanh Tử Tinh khong khỏi cảm thấy căng
thẳng theo.
"Qua đay qua đay, mau qua đay!" Chị Lưu hạ giọng nhin trai ngo phải, keo Lanh
Tử Tinh vao trong một goc khuất cach thật xa trong hanh lang, up up mở mở noi:
"Toi noi cho co hay, toi đa noi với giam đốc Lam co la người nha của toi, nếu
khong nể mặt chị Vương, thi toi cũng khong dam mạo hiểm như vậy đau. Co khong
biết con người giam đốc Lam thật sự khong dung nổi một hạt cat nao lọt vao
mắt! Tốt rồi tốt rồi, hom nay co trước tien cứ theo toi học hỏi chut đi, phải
nhớ tuyệt đối khong để cho giam đốc Lam bit được co bị mất tri nhớ! Biết chưa?
Thật muốn chết qua đi! Chuyện quai quỷ gi đay?"
Chị Lưu khong ngừng lầu bầu. Dợm bước vai bước chợt phat hiện Lanh Tử Tinh vẫn
ngay ngốc đứng một chỗ, chị ta lại quay quả quay lại, keo tay Lanh Tử Tinh
thấp giọng quat: "Co đi nhanh len cho toi chut đi! Thật la… co nhanh nhẹn hơn
len cho toi co được khong? Ai dza, toi thật khong nen nhận lời với chị Vương
ma, nếu khong phải vi trước kia chị Vương giup toi, toi con lau mới rỗi hơi đi
đun ấm nước đục nay…"
Chị Lưu vừa đi vừa quở trach, nhin thấy trước mặt co người đi tới, chị ta liền
lập tức lộ vẻ tươi cười, nin bặt, người vừa đi qua thi chị ta lại bắt đầu cam
ram. Lanh Tử Tinh nhin biểu hiện biến hoa đa dạng của chị ta, đột nhien kich
động muốn cười pha len, nhưng ngại tam trạng luc nay của chị ta nen đanh thức
thời nhịn xuống.
Tại sao lại co người co thể khống chế được biểu cảm của minh tự nhien như vậy
chứ? Quả thực giống người muon mặt trong kinh kịch qua đi! Lanh Tử Tinh mim
moi đi theo chị Lưu vao phong thay đồ.
Đay đa la lần thứ mấy minh thở dai rồi nhỉ? Lanh Tử Tinh mặc bộ quần ao lao
động chỉnh tề, đeo khẩu trang trắng, cầm giẻ lau ngồi xổm trong goc buồng vệ
sinh, ra sức lau lau cọ cọ vết bẩn.
Lưng ao đa ướt đẫm mồ hoi, tren tran cũng đang rong rong, nhưng vết bẩn tren
nền nha khong vi co chăm chỉ vậy ma thu nhỏ lại. Lanh Tử Tinh tựa hồ cảm giac
được mắt minh hơi hoa len. Co thậm chi hoai nghi minh thật sự đa từng lam tạp
vụ hay sao? Sao lại chỉ một vết bẩn nhỏ đa kho đối pho như vậy chứ?
Lanh Tử Tinh đứng dậy, vứt mặt đất, trực tiếp lấy chan di len vết bẩn, mượn
lực chan ma ra sức lau chui. Trời ơi! Sao lại ngoan cố vậy chứ?
"Tiểu Lanh?" Cửa buồng vệ sinh vọng vao tiếng keu của chị Lưu.
Trời ơi! Chị Lưu lại đến nữa a? Vừa luc nay đi gom rac trong toilet đa bị chị
Lưu quở trach vo số lần, vuốt mặt khong kịp! Lần nay… Lanh Tử Tinh vội đứng
dậy, đem chổi lau để trước ngực, hai chan vừa vặn dẫm len vết bẩn kia, cười
tit mắt nhin chị Lưu.
Chị Lưu cũng mặc một bộ quần ao lao động, cầm tren tay chổi lau, giống như cầm
một loại vũ khi tri mạng nao đo vậy. Nhin Lanh Tử Tinh đang đứng thẳng người
len chỗ đo, rồi lại đảo mắt quanh một vong, chị ta hạ giọng hỏi: "Ben trong co
người sao?"
Lanh Tử Tinh vội nhanh chong lắc lắc đầu. Buồng vệ sinh nay trung hợp khong co
người sử dụng.
Chị Lưu vừa nghe thấy thế lập tức cao giọng noi: "Sao vậy? San nha lau mai ma
khong sạch sao?"
"Khong ạ, đa lau sạch rồi ạ!" Lanh Tử Tinh cười hi hi đap, long thầm nhủ: Chị
Lưu nếu gặp phải vết bẩn nay thi sẽ xử lý sao nhỉ?
Chị Lưu cui đầu quan sat xung quanh, đoi may đang nhiu chặt dần gian ra, vừa
nhin vừa gật gu. Rốt cuộc cũng khong đến nỗi nao, nếu khong chị ta thật sự sẽ
chỉnh sửa lại tay chan giup co mất thoi. Noi la đa lam tạp vụ rất nhiều năm
rồi, nhưng chị ta thi thấy co đung la mới học việc, cho du la mất tri nhớ đi
chăng nữa thi cũng khong đến mức nay chứ?
Khong tồi khong tồi, toan bộ san nha đều rất sạch sẽ. Chị Lưu hai long gật đầu
noi: "Chỗ nay ổn rồi, cất chổi lau đi, theo toi đến hanh lang ben kia!"
Lanh Tử Tinh cười hi hi nhin chị Lưu, cuối cung ong trời co mắt, phải biết
rằng co đa hi hục chiến đấu ở đay hơn ba tiếng đồng hồ rồi! Đến phong bếp nha
co con chẳng lau lau như vậy ý chứ!
Ý? Phong bếp a? Đầu co chợt loe len, sao lại quen thuộc như vậy nhỉ? Trước kia
co thường xuyen đến phong bếp sao? Vao phong bếp thi cũng khong co gi la kỳ
quai, nhưng tại sao phong bếp trong đầu co rất to rất sang sủa nhỉ? Hinh như
co nhin thấy bộ dang thanh thạo thoải mai của minh trong phong bếp vậy! Co
chắc khong phải thường xuyen nằm mơ chứ nhỉ?
"Ê! Co đang nghĩ cai gi vậy? Toi gọi co ba lần rồi ma co khong nghe thấy!" Chị
Lưu vỗ vao vai Lanh Tử Tinh một cai, lam co giật nảy minh.
"Ồ, khong co gi ạ, đi thoi chị Lưu!" Lanh Tử Tinh đẩy tay chị Lưu ra dợm bước
đi.
Vừa mới đi được vai bước thi chị Lưu chợt giữ tay co lại, lạnh lung gọi: "Chờ
chut!"
Lanh Tử Tinh lập tức dựng toc gay len, thoi xong!