Ngày 27 Tháng 1 – Tìm Việc


Người đăng: Tiêu Nại

Vừa loi vừa keo Kiều Chi Ảnh về nha, Loi Tuấn Vũ đa sớm khong con ti kien nhẫn
nao nữa!

"Tốt nhất co nen noi cho ro rang, sao co lại biết Tử Tinh?" Loi Tuấn Vũ nghiến
răng nghiến lợi cảnh cao.

Kiều Chi Ảnh nhin thấy vẻ mặt lanh khốc của hắn thi nhất thời lạnh thấu tim,
hắn giờ đay khong con một chut tinh cảm nao với co ta hay sao?

"Vũ, đừng nong giận nữa! Em……" Kiều Chi Ảnh uỷ khuất dựa sat vao gần Loi Tuấn
Vũ, định lam ra vẻ nhu nhược để lam hắn động long thương.

"Kiều Chi Ảnh, toi nghĩ la toi khong cần lặp lại nữa đau! Noi, Tử Tinh đang ở
đau? Lam sao ma co biết được?" Loi Tuấn Vũ cảnh cao quat.

"Ha ha ha! Loi Tuấn Vũ, chẳng phải la anh noi cho toi biết cac người chỉ la
hợp đồng hon nhan sao? Co ta ở trong mắt anh thật sự khong la cai gi cả sao?"
Kiều Chi Ảnh cười mỉa mai cham chọc noi.

"Co đa gặp qua Tử Tinh rồi sao?" Loi Tuấn Vũ rit qua kẽ răng.

"Ha ha ha! Thật nực cười! Toi sao co thể gặp qua co ta được? Loi Tuấn Vũ, anh
chẳng đa noi co ta đa bỏ đi rồi con gi? Toi chỉ thuận theo ý anh ma đoan thoi!
Ha ha ha! Thật thu vị, xem bộ dạng anh căng thẳng vậy, toi co thể phải cho
rằng anh đa yeu người đan ba khong biết xấu hổ đo rồi!" Kiều Chi Ảnh venh mặt
len khinh bỉ, co ta khong thể mất chủ ý được. Chuyện của Lanh Tử Tinh co đanh
chết co ta cũng sẽ khong noi ra.

"Cam mồm!" Loi Tuấn Vũ quat, hắn nhin chằm chằm vao Kiều Chi Ảnh, hy vọng nhin
thấy một tia khiếp đảm va bối rối trong mắt co ta, nhưng khong co. Co lẽ vừa
rồi do hắn qua mức căng thẳng. Hết thảy đều la trung hợp sao? Kiều Chi Ảnh
chẳng qua chỉ muốn lợi dụng phong vien, cố ý bịa chuyện ư?!

Loi Tuấn Vũ bật ngon tay, hai nam nhan mặc vest đen bước vao. Hắn căn dặn:
"Hầu hạ Kiều tiểu thư cho cẩn thận vao, khong co lệnh của toi thi bất luận kẻ
nao cũng khong được rời khỏi gian phong nay!"

Kiều Chi Ảnh lập tức gao ru len: "Loi Tuấn Vũ! Anh lam cai tro gi thế? Anh dựa
vao cai gi ma hạn chế tự do của toi? Toi muốn đi khỏi đay, toi muốn đi khỏi
đay!"

Kiều Chi Ảnh lập tức xong ra cửa, hung hung hổ hổ lại co phần loạng choạng.

Một người đan ong lập tức chặn đường co ta, khong đợi co ta giơ tay len đa đẩy
co ta nga sang một ben ủy khuất gao khoc: "Loi Tuấn Vũ, ngươi thật qua đang!
Ngươi sao lại khi dễ một người phụ nữ vậy? Ngươi dựa vao cai gi ma giam lỏng
ta?! Ngươi lam thế la phạm phap! Loi Tuấn Vũ… Loi Tuấn Vũ!"

Từng tiếng keu gao đien cuồng của co ta đều bị Loi Tuấn Vũ bỏ ra đằng sau. Hắn
co ngu mới ở lại chịu đựng ma am của co ta giay vo mang nhĩ.

Loi Tuấn Vũ lấy ngon tay ngoay ngoay lỗ tai, mụ đan ba chết tiệt! Ả thong thạo
chieu thức nay từ bao giờ vậy, quả thật la cai loa cong suất lớn ma! Đi ra
khỏi chỗ ở của Kiều Chi Ảnh, Loi Tuấn Vũ liền co chut lo lắng cho Lanh Tử
Tinh.

Len xe, hắn phong thẳng đến Kieu Dương.

Tập đoan Kieu Dương.

"A Cường! Tra ra được khong?" Loi Tuấn Vũ giọng noi khan khan bộc lộ vẻ non
nong.

"… Thật xin lỗi, Loi Tổng… Ngai xac định la phu nhan đi Hồ Nam sao?" A Cường
ấp ung hỏi.

Loi Tuấn Vũ giật thot tim, anh mắt sắc ben phong len người A Cường: "Cậu co ý
gi?"

A Cường cắn răng noi: "Xin lỗi Loi Tổng! Chung toi đa tra xet tất cả cac
chuyến bay, xe lửa đi Hồ Nam mấy hom nay, khong co ten phu nhan đăng ký. Hơn
nữa, chung toi thậm chi tất cả cac khach sạn to nhỏ ở Hồ Nam đều tra hết lượt
rồi, cũng khong co người nao ten Lanh Tử Tinh đăng ký qua. Cho nen, toi nghĩ…"

"Cậu noi cai gi?!" Loi Tuấn Vũ chấn kinh! Sao co thể vậy được?!

"Chinh xac la như vậy, Loi Tổng!" A Cường cũng cau may, nhin thấy bộ dạng Loi
Tổng, anh ta tựa hồ cũng ngửi thấy mui nguy hiểm. Chẳng lẽ tổng tai phu nhan
mất tich rồi sao?

"Khong thể như vậy được! Hom trước toi con gọi điện cho co ấy, co ấy ro rang
co nhận điện thoại ma! Lẽ nao, co ấy con chưa rời đi?!" Loi Tuấn Vũ đột nhien
cảm thấy sự việc co chut kỳ quai. Hom đo sau khi hắn nhận được điện thoại của
Kiều Chi Ảnh lập tức phong xe đi ma Lanh Tử Tinh bị hắn nem xuống ven đường.
Chẳng lẽ co ấy chưa hề rời khỏi thanh phố nay sao?

Nhanh chong rut điện thoại di động ra, Loi Tuấn Vũ bắt đầu tra tim cuộc gọi
điện thoại di động hai ngay gần đay, hắn chỉ cần đến bưu điện tra la biết ngay
vị tri khi tiếp cuộc gọi của số điện thoại đo. Đang luc tra tim thi vo tinh
phat hiện một day số lạ ma hắn khong hề co ấn tượng rằng minh đa từng nghe
qua.

Liền nhớ lại cuộc gọi nay la do Kiều Chi Ảnh nghe. Co ta luc đo con noi cai gi
ma bệnh viện gọi nhầm số.

Hồ nghi nhin chằm chằm vao day số điện thoại cố định nay, Loi Tuấn Vũ lập tức
bấm nut gọi ngược lại.

"Alo, xin chao, đay la bệnh viện Quốc Lệ." Giọng noi của đối phương thập phần
on nhu, hẳn la nhan vien trực tổng đai của bệnh viện.

Loi Tuấn Vũ vừa nghe thi nỗi nghi ngờ trong long cũng dần tan đi, hoa ra quả
nhien la bệnh viện gọi tới.

"Ồ, thật xin lỗi, toi gọi nhầm số." Loi Tuấn Vũ giải thich rồi ngắt may. Hắn
liền dặn do A Cường đi thăm do cuộc điện thoại đo của Lanh Tử Tinh la ở chỗ
nao nhận điện.

Co lẽ, Lanh Tử Tinh quả thực khong rời đi, hoặc la co ấy đến thanh phố khac.
Hắn co nen bảo A Cường tra tim tất cả cac chuyến bay gần đay khong nhỉ?

"A Cường!" Loi Tuấn Vũ gọi lại A Cường chuẩn bị rời đi, "Tra tất cả chuyến bay
va xe lửa hai ngay hom nay, chỉ cần co đăng ký thi tuyệt đối khong bỏ qua!"

"Vang, Loi Tổng!" Noi đoạn A Cường ra khỏi cửa.

Lanh Tử Tinh đi theo chị Vương ra đầu phố kha gần nha trọ của co để tim việc.
Đa đi mấy cong ty rồi đều noi la khong thiếu người. Lanh Tử Tinh thấy chị
Vương đa hơi mệt mỏi, tuy người ta khong noi nhưng khong kho nhin ra sự mất
kien nhẫn của chị ấy.

Lanh Tử Tinh biết, người như chị Vương ra ngoai kiếm tiền, bọn họ mỗi việc đều
muốn kiếm được thu lao, nếu khong thi sao co thể cam tam tinh nguyện vậy được?
Những người kiểu ăn cơm nha vac tu va hang tổng chỉ sợ đều đa mai danh ẩn tich
hết rồi!

"Chị Vương, minh đến ben kia nghỉ ngơi chut đi!" Lanh Tử Tinh chủ động loi keo
chị Vương vao một quan nhỏ ven đường, gọi hai cốc tra

"Toi bảo co nay Lanh tiểu thư, khong phải toi noi gở mồm đau, chung ta cứ đi
tim việc như vậy thật đung mo kim đay bể. Giờ tim việc đều phải nhờ quan hệ,
đi cửa sau. Co xem, giống như cai người thu ngan ngồi ở ban đối diện kia kia,
co nhin thấy chưa? Đều la than thich của ong chủ hết, co khong quen biết ai,
muốn tim việc thi kho lắm a!" Chị Vương vừa uống tra nong vừa lắc lắc đầu thở
dai.

Lanh Tử Tinh cười khổ, đung a, co cũng khong ngờ tim việc lại kho như vậy. Lời
thề chem đinh chặt sắt luc sang sớm của co giờ đa muốn teo đi 1 nửa rồi.

"Lanh tiểu thư, co xem, chung ta gặp nhau chinh la duyen phận. Toi thật ra co
một người quen lam nhan vien tạp vụ trong một khach sạn. Khong biết chỗ đo co
thiếu người lam hay khong, nhưng để toi giới thiệu co qua đo vậy nhe… Co biết
đo… Những ngay nay, khong than cũng chẳng quen… thật sự la khong tiện lam
việc… co ấy con noi la khong…" Chị Vương up up mở mở noi.


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #140