Người đăng: Tiêu Nại
Kiều Chi Ảnh giup Lanh Tử Tinh thue một gian phong trọ nhỏ, diện tich khong
lớn, tương đối tiện nghi. Vốn co ta muốn thue một chỗ tốt hơn chut, nhưng Lanh
Tử Tinh khong đồng ý, co noi muốn tiết kiệm tiền. Vi thế rất hợp ý Kiều Chi
Ảnh. Co ta chọn một khu phố cach kha xa trung tam, co vẻ hẻo lanh nhưng cach
sieu thị va hiệu thuốc khong xa. Kiều Chi Ảnh lại mua một chiếc di động va một
it vật dụng hang ngay cho Lanh Tử Tinh, con thue một chị hộ lý đến chăm soc
Lanh Tử Tinh 24/24. Xem ra Kiều Chi Ảnh đa nghiễm nhien trở thanh chỗ dựa duy
nhất của
Sau khi đa thu xếp xong mọi thứ thi đa gần trưa. Kiều Chi Ảnh liền gọi đồ ăn ở
ngoai mang đến, ba người cung ăn trưa.
"Tử Tinh, gần đay minh co vai việc phải xử lý, co thể khong thường xuyen đến
thăm bạn được! Bạn đừng trach minh nhe!" Kiều Chi Ảnh mặt lộ vẻ kho xử noi.
"Tiểu Ảnh, bạn xem bạn kia! Lam phiền bạn nhiều vậy, minh cũng rất ay nay! Co
chị Vương ở đay rồi! Bạn cứ bận việc của bạn đi! Yen tam, minh sẽ khong nghĩ
quẩn nữa đau!" Lanh Tử Tinh cảm động noi. Hom nay đa lam cho Kiều Chi Ảnh bận
quay cuồng len rồi! Thue phong, thue hộ lý đều la cong lao của Kiều Chi Ảnh,
co co một người bạn tốt như vậy thực sự la thấy qua đủ rồi! Tuy rằng co cực kỳ
đau đầu về tinh trạng hiện tại của minh, nhưng co vẫn co thể chấp nhận được.
Ít nhất co khong đến mức ăn ngủ ở ngoai đường, ong trời vẫn cho co một cơ hội
lam lại từ đầu. [Timyeu: Hix, đọc đoạn nay thich Tử Tinh qua, vậy mới la nữ
chinh kien cường lạc quan chứ!]
"Đay la điện thoại của minh, co chuyện gi thi cứ gọi điện cho minh!" Kiều Chi
Ảnh viết số điện thoại len giấy sau đo noi với chị Vương: "Chị Vương ạ, bạn
tốt của em phiền chị chiếu cố nhe! Nhất định phải chăm soc cẩn thận cho co ấy
chị nhe!"
Chị Vương vội vang noi: "Yen tam đi! Kiều tiểu thư, đay la cong việc của toi
ma, toi sẽ chăm soc cho co ấy cẩn thận! Haizzz! Hai co đung la chị em tốt, lam
cho người ta ham mộ qua!"
Bận cả một buổi sang, phải mau trở về, tốt nhất la trước khi Loi Tuấn Vũ quay
về, tom lại thần khong biết, quỷ khong hay la tốt nhất. Kiều Chi Ảnh ăn xong
cơm trưa liền từ biệt Lanh Tử Tinh.
Lanh Tử Tinh mở cửa sổ nhin ra ben ngoai, trước mặt la cac khu nha trọ tầng
tầng lớp lớp, thấy ban cong nha đối diện phơi khong it quần ao, vừa nhin la
biết đều la dan ở trọ giống co.
Thẻ tin dụng vẫn con khong it tiền, nhưng co phải tim việc lam thoi! Khong thể
miệng ăn nui lở được! Vi thế co bắt đầu cầm bao len, xem cac thong tin tuyển
dụng.
Chẳng lẽ co thật sự la nhan vien tạp vụ sao? Phải lam thế nao? Co nhăn may,
tưởng tượng ra bộ dang minh đang mặc tạp dề, đeo khẩu trang, tay cầm giẻ lau.
Vẫn khong co ấn tượng gi! Haizzz! Lanh Tử Tinh! May thật đung la ngốc qua
Một con người đủ mắt mũi tay chan như vậy, chẳng lẽ khong co một chut thanh
tựu gi sao? Thật la chan chường ma!
Lại nhin chiếc ao vest kia lần nữa, Lanh T Tinh cầm ao len đưa lại gần mũi
ngửi ngửi, hinh như co mui gi đo, la mui của đan ong sao? Lanh Tử Tinh khong
khỏi nhiu may, chồng của co, người đan ong ten Loi Tuấn Vũ đẹp trai tuấn tu
kia đa khong con tren trần thế sao?
Haizzz! Luc nay trai tim ngoại trừ sự thương xot với hoan cảnh của minh hiện
giờ thi hầu như khong co bất kỳ đau đớn gi. Co lẽ đợi đến khi minh nhớ ra mọi
thứ thi sẽ đau khổ thoi! Coi như ong trời cũng thương hại co, bởi vi mọi bất
cong đều trut hết len người co, cho nen luc nay để cho co quen đi, quen đi hết
thảy!
Thở ra một hơi thật dai, Lanh Tử Tinh nắm tay lại đập len vai minh, được rồi!
Vậy thi phải bắt đầu lại một lần nữa! Co, Lanh Tử Tinh, phải bắt đầu một cuộc
đời khong giống như trước nữa! Một cuộc đời mới tinh khong co Loi Tuấn Vũ,
khong co người than! [AC: Cong nhận Tử Tinh bị rơi vao hoan cảnh nay, tri nhớ
cũng mất ma vẫn kien cường qua!]
Toa nha Kieu Dương.
"Tra đến đau rồi?" Loi Tuấn Vũ hai tay chắp sau lưng, lưng quay lại người mới
đến, giọng noi lộ vẻ uy nghiem khong thể nghi ngờ.
Người vừa đến cung kinh đap: "Kiều tiểu thư trước đay vẫn sinh sống tại Mỹ, ở
cung với Cổ Tổng. Lần nay trở về cũng đa từng gặp mặt với Cổ Tổng."
"Con gi nữa khong?"
Người đan ong dừng lại khong noi nữa.
Loi Tuấn Vũ đột nhien lớn tiếng noi: "A Cường? Sao vậy? Co chuyện gi kho mở
miệng sao?"
Khong đợi người đan ong trả lời, Loi Tuấn Vũ xoay người lại, tum chặt lấy cổ
ao người đan ong, đấm anh ta một quyền đến "uỵch" một tiếng.
Loi Tuấn Vũ khong hề để ý đến việc A Cường co phải la trợ thủ đắc lực đa theo
minh mười năm rồi hay khong, ra tay trong nhay mắt. A Cường cứng rắn nhận một
đấm, khoe moi rỉ mau.
A Cường chỉ cui đầu xuống, dang vẻ tham tinh khong co một bất ngờ nao.
Loi Tuấn Vũ biểu tinh am trầm giống như Diem La trong bong đem hướng về phia A
Cường đang nga xuống đất quat to: "A Cường! Những chuyện nay tại sao trước kia
cậu khong tra ra được? La gan của cậu… cang luc cang lớn rồi!"
"Loi Tổng! Thật xin lỗi! A Cường…. A Cường sợ Loi Tổng thương tam…" A Cường
anh mắt tran đầy vẻ xin lỗi nhin Loi Tuấn Vũ.
Ánh mắt vẫn sắc ben như trước, nhưng lại la cai cớ để Loi Tuấn Vũ khong hai
long. Hắn lại đấm mạnh một quyền nữa vao giữa bụng A Cường.
A Cường cố nen đau đớn, hắn biết sớm muộn gi cũng co ngay nay! Năm năm trước,
Loi Tuấn Vũ đa bảo hắn đi tra nơi ở của Kiều Chi Ảnh, hắn đa tra ra nhưng lại
giấu nhẹm tin tức nay đi, khong noi cho Loi Tuấn Vũ biết. Hắn khong đanh long
noi cho Loi Tuấn Vũ biết la huynh đệ của Loi Tuấn Vũ đem ả đan ba của hắn cao
chạy xa bay. Huống chi người đan ba nay khong đang để hắn yeu! Co ả khong thể
lam cho huynh đệ bọn họ trở mặt thanh thu được!
Hắn trơ mắt nhin Loi Tuấn Vũ bạo phat, thống khổ, mất mat, khong cam tam…
Nhưng hắn khong thể noi!
Nếu la năm năm trước đo nghe được tin tức như vậy thi Loi Tuấn Vũ dam khẳng
định minh sẽ lập tức bay sang Mỹ lam thịt ten Cổ Dương kia. Nhưng hiện giờ hắn
tựa hồ binh tĩnh rất nhiều. Hắn khong thể khong thừa nhận thời gian co thể lam
thay đổi con người, nhất la năm năm khong phải la ngắn.
"Con co gi nữa?"
A Cường dưới anh mắt bức người của Loi Tuấn Vũ chầm chậm đứng len, noi tiếp:
"Con co… Kiều tiểu thư luc ở Mỹ hinh như khong chỉ co một tinh nhan la Cổ
Tổng!"
Loi Tuấn Vũ may nhăn tit lại, anh mắt sắc nhọn trừng nhin A Cường, A Cường chỉ
cui đầu ma khong noi. Hắn trước nay chưa bao giờ bịa đặt. Hom nay đa noi thẳng
ra như vậy la đa lưu lại nhiều thứ rồi! Chẳng lẽ hắn con phải noi thẳng ra
trước mặt Loi Tổng rằng người đan ba đo la loại lẳng lơ ong bướm sao?
Shit!
Loi Tuấn Vũ vội quay ngoắt người lại, hai tay chống len tấm kinh, ap chế lại
lửa giận của minh!
Lời noi của A Cường hắn khong phải lahiểu, nhưng nhất thời khong thể thừa
nhận! Kiều Chi Ảnh đa trở lại! Tinh cảm của hắn cơ hồ cũng quay lại năm năm
trước, toan bộ vai thang ngắn ngủi hắn yeu va được yeu đo. Loại cảm giac nay
thường quanh đi quẩn lại trong đầu hắn, đuổi đi khong được, lại mong mỏi được
chạm vao như thế. Đo la lần đầu tien hắn co một loại xuc động muốn thoả man
một người đan ba, muốn cho co ấy cả thế giới.
Nhưng A Cường giờ đang noi cho hắn biết, người đan ba nay la người lẳng lơ đa
tinh, như vậy hắn phải đối mặt với tinh cảm của minh thế nao đay? Bắt hắn đi
cười nhạo Loi Tuấn Vũ của ngay xưa hay sao?
"Được rồi, cậu co thể ra ngoai!" Giọng noi mỏi mệt vang len.
"Loi Tổng…" A Cường con muốn noi gi đo, thi nhin thấy ban tay giơ len của Loi
Tuấn Vũ lại im bặt, đi ra khỏi văn phong tổng tai.
Bong lưng kia cười nhạo len hai tiếng, khong che giấu nổi sự chua xot trong
long…