Người đăng: Tiêu Nại
Kiều Chi Ảnh vội tra lại mục lục ghi nhớ cuộc gọi, định xoa bỏ số điện thoại
nay đi, thi Loi Tuấn Vũ khong biết ra khỏi phong tắm từ khi nao đứng phia sau
co hỏi: "Ai gọi thế?" cả kinh, di động rơi xuống đất: "À, la cai bệnh viện gi
gi đo, gọi nhầm thoi!"
"Thật a?" Loi Tuấn Vũ giơ tay ra nhặt điện thoại của minh len, tren man hinh
hiện ra một day số lạ, hắn nhiu may, nhin Kiều Chi Ảnh đang co chut kinh
hoảng, đột nhien nheo mắt lại, bất động thanh sắc khoi phục lại trạng thai
binh thường cho điện thoại.
Kiều Chi Ảnh mặt thoắt xanh thoắt trắng, đột nhien ngẩng đầu len phat hiện anh
mắt nong bỏng của hắn đang nhin chằm chằm vao cơ thể co ta thi thở phao. Nguy
hiểm thật, khong biết tại sao lần nay co ta trở về, trước mặt hắn cơ hồ luon
khong binh tĩnh được như vậy. Khong biết co chuyện gi ma dường như hắn so với
năm năm trước cang thần bi hơn, cang nguy hiểm hơn! Điều duy nhất hắn khong
thay đổi đo la hắn vẫn me luyến cơ thể co như trước!
Khong cần nghĩ cũng biết được, cho du Kiều Chi Ảnh co đem hết sở trường kỹ xảo
của minh ra, thi Loi Tuấn Vũ vẫn ở thời khắc mấu chốt cuối cung nghe thấy
tiếng het choi tai của Lanh Tử Tinh, vi thế sức cung lực kiệt ma rũ xuống.
Kiều Chi Ảnh cơ hồ muốn phat đien len! Chẳng lẽ co ta thật sự mệnh khổ vậy
sao? Năm năm, co ta đau khổ chờ đợi đến năm năm, khong dễ gi co người đan ong
nguyện ý cưới co ta, lại lam cho co ta khong cach nao sống cuộc sống hạnh phuc
ư?
Chết tiệt! Kiều Chi Ảnh nhin Loi Tuấn Vũ mệt mỏi chan chường thi khong khỏi
nhăn nho mặt may.
"Thật xin lỗi em, Ảnh! Anh khong biết tại sao lại thế nay!" Loi Tuấn Vũ vo
cung ay nay. Nhớ đến co nhoc kia thi hắn cang them ảo nao! Ông trời đang trừng
phạt hắn sao? Tại sao đối với con nhoc kia thi được, ma đối với Ảnh thi lại
khong được? Chẳng lẽ cả đời hắn phải chịu cai dạng nay sao?
"Vũ, khong sao đau, em yeu la con người anh cơ!" Kiều Chi Ảnh om lấy đầu hắn
vao trước ngực minh, dịu dang noi. Co trời biết, co ta để ý đến chết đi được!
Nếu cả đời hắn ở cai dạng nay, thi co ta co phải suy nghĩ xem minh nen đổi ứng
cử vien khac hay khong? Chết tiệt! Kiều Chi Ảnh co thật đung la xui xẻo chết
đi được! Toan gặp phải đam quai nhan!
Bệnh viện Quốc Lệ.
"Lanh tiểu thư? Lanh tiểu thư?" Một giọng noi lo lắng keu len, lam
Lanh Tử Tinh chậm chạp mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ dần trở nen ro rang, một co y
ta hiện ra trong tầm mắt của co, co ấy đang vừa ngạc nhien vừa vui mừng nhin
minh, miệng con khong ngớt gọi co. Đầu oc co chut hỗn loạn, Lanh Tử Tinh nhắm
mặt lại rồi lại mở ra lần nữa.
"Lanh tiểu thư? Thật tốt qua, Lanh tiểu thư co tỉnh lại rồi!" Co y ta lập tức
ấn vao chuong đầu giường "Bac sĩ Lam? Bac sĩ Lam? Lanh tiểu thư ở giường số 18
đa tỉnh lại rồi!"
Lanh Tử Tinh to mo nhin khung cảnh xung quanh, nơi nay hẳn la phong bệnh. Co
nhin tứ phia, chỗ nao cũng đều la mau trắng cả, rất sạch sẽ ngăn nắp. Lại cui
đầu nhin chinh minh, tren canh tay co đang cắm ống truyền, từng giọt dịch
truyền đang rơi ti tach. Co xoay xoay đầu, khong đau nhưng lại co chut mơ hồ
quay cuồng. Co lại thử hoạt động canh tay va chan, đều vẫn con. Nhưng chan
trai sao lại dường như co chut cứng ngắc.
Đầu co keu ong len một tiếng. Chan co lam sao vậy? Sao chan trai lại khong cử
động được? Cảm giac nặng qua!
"Chan của toi! Chị y ta ơi! Chan của toi sao rồi? Chan của toi?" Lanh Tử Tinh
đột nhien kich động muốn đứng dậy, nhưng vi lực đạo mạnh qua nen đầu oc lại
quay cuồng một trận.
"Lanh tiểu thư, haizzz, Lanh tiểu thư! Co đừng kich động! Chan co khong co trở
ngại lớn đau, chỉ bị rạn xương chut thoi, chung toi đa cố định lại rồi. Lanh
tiểu thư, co thật sự la qua may mắn đi! Bị xe tải va vao văng đi xa như vậy
nhưng chỉ bị thương một chut thế thoi, thật sự la qua may mắn!" Co y ta kia
noi rất vui vẻ.
"Xe tải? Toi bị xe tải đụng phải sao?" Lanh Tử Tinh thều thao noi. Co cố gắng
nhớ lại, nhưng khong nhớ nổi chuyện gi, đầu oc trống rỗng.
"Vang, tai xế gay tai nạn đa chạy mất. Co điều, co yen tam, đa co người bao
cảnh sat rồi. Phỏng chừng sẽ rất sớm bắt được thủ phạm thoi!" Co y ta an ủi.
Một vị bac sĩ mặc ao blue trắng vội va đi tới, theo sau con co hai y ta, trong
tay cầm hồ sơ bệnh an.
"Lanh tiểu thư, co đa tỉnh rồi sao? Thật vui khi nhin thấy đoi mắt sang ngời
nay của co!" Ngan ong ten bac sĩ Lam vui vẻ noi.
"Cảm ơn anh, bac sĩ. Bệnh tinh của toi sao rồi ạ?" Lanh Tử Tinh nhẹ nhang gật
đầu, lịch sự hỏi. Co biết vị bac sĩ nay chắc hẳn la bac sĩ điều trị chinh của
co, co hon me sao? Sao bọn họ noi co đa tỉnh lại, vậy thi co bị va đập đến
ngất đi sao? Lanh Tử Tinh vẫn bất động thanh sắc quan sat tinh hinh, nhưng nội
tam thi non nong muốn biết rốt cuộc chuyện gi đa xảy ra?
"Co đa hon me hai ngay rồi, tổng thể ma noi thi bị thương khong nặng. Chan
co…" Vị bac sĩ lập tức quay sang co y ta luc nay: "Đa noi với bệnh nhan chưa?"
"Đa noi rồi ạ."
"Nếu như vậy thi Lanh tiểu thư, toi co thể noi cho co biết, cac phương diện
khac của co đều rất binh thường, chuc mừng co, co đa tranh được kiếp nạn! Vấn
đề ở chan khong lớn! Co co thể lựa chọn trở về nha nghỉ ngơi, cũng co thể điều
dưỡng tại đay, chung toi đa mời hộ lý giup co rồi. Đương nhien đều phải do co
trả phi. Thực ra toi kiến nghị co nen về nha nghỉ ngơi, du sao nằm giường bệnh
trong bệnh viện cũng rất căng thẳng. Co thấy đo, vi khong co giường ma co chỉ
co thể nằm phong đơn, chi phi cao hơn nằm giường thường rất nhiều." Bac sĩ Lam
giơ chiếc thẻ tin dụng trong tay len tiếp tục noi: "Ma co hai ngay trước được
đưa tới đay vẫn hon me suốt, nen chung toi phải tự ý sử dụng thẻ tin dụng
trong tui ao của co lam tiền thế chấp tiền viện phi. Khoản tiền trong nay cũng
đủ cho co nằm dưỡng bệnh ở đay cho khoẻ hẳn rồi xuất viện sau cũng được. Đung
rồi, Lanh tiểu thư, toi đa lien hệ với Loi tien sinh chồng co, co lẽ ngay mai
anh ấy sẽ đến."
Lanh Tử Tinh đon lấy chiếc thẻ tin dụng nho nhỏ từ tay vị bac sĩ, lật qua lật
lại nhin kỹ. Sau đo lại nhin về phia anh ta, anh mắt ngay ngo, rồi sau đo nhỏ
giọng hỏi: "Bac sĩ Lam, cac anh co quen toi khong? Sao cac anh biết toi họ
Lanh?"
"À, la thế nay! Chung toi co phat hiện một tờ giấy đăng ký kết hon trong tui
ao của co, tren đo co ảnh của co. Đương nhien cũng nhờ đo ma lien hệ được với
chồng co. Co điều, tren giấy kết hon khong ghi số điện thoại, chung toi đanh
phải nhờ phia cảnh sat giup đỡ." Bac sĩ Lam thanh thật noi, khong ngờ bệnh
nhan nay thật la cẩn thận. Nếu khong phải co ấy cứ hon me suốt khong tỉnh, thi
bọn họ cũng khong phải mất cong tim người nha bệnh nhan như vậy.
Bac sĩ Lam liền đo bảo y t đưa tờ giấy kết hon kia cho Lanh Tử Tinh.
Lanh Tử Tinh ngay người mở ra xem thi thấy một bức ảnh chụp chung, ben trong
ảnh la một co gai đang mỉm cười, khong phải la rất đẹp nhưng cũng coi la thanh
tu. Con co một người con trai tuấn tu đẹp trai lạnh lung. Một luc sau co hỏi:
"Co gương khong ạ?"