Người đăng: Tiêu Nại
Đang ngẫm nghĩ thi đột nhien di động vang len. Kiều Chi Ảnh moc điện thoại
trong tui ao ra nhưng phat hiện khong phải di động của minh keu. Co ta cuống
quit tim trong tui xach của Lanh Tử Tinh, quả nhien tim được một chiếc di
động.
Ten hiện len tren man hinh lại la… Tuấn Vũ!
Long đố kị lập tức bung len trong đầu Kiều Chi Ảnh. Nhưng nghĩ kỹ ra thi co lẽ
Loi Tuấn Vũ co chuyện gi cần noi với Lanh Tử Tinh, bọn họ la vợ chồng ma. Ma
nay co xuất hiện thi chắc la hắn hẳn la kho ngả bai với Lanh Tử Tinh. Vi vậy
hắn gọi điện thoại để noi chuyện với co ta chăng?
Nghĩ đến đay, Kiều Chi Ảnh cũng tạm thời binh tam
Tiếng chuong ngừng keu, Kiều Chi Ảnh do lại di động của Lanh Tử Tinh. Trời ạ!
Co tận đến mười mấy cuộc gọi nhỡ! Ma toan bộ đều do Loi Tuấn Vũ gọi!
Co ta nheo mắt giận dữ do lại thời gian gọi của từng cuộc điện thoại, đều la
gọi vao hai ngay nay.
Chinh la hai ngay nay hắn cung ở một chỗ với Kiều Chi Ảnh, cứ rảnh rỗi luc nao
hắn lại gọi điện thoại cho Lanh Tử Tinh. Chỉ la di động của Lanh Tử Tinh để
trong va li hanh lý nen khong nhận điện thoại được thoi!
Hắn định noi gi với Lanh Tử Tinh? Noi chuyện của co hay sao? Kiều Chi Ảnh đột
nhien mất tự tin! Lần nay co ta trở về, Loi Tuấn Vũ rốt cuộc la coi co ta thế
nao? Hắn vẫn yeu co ta như năm năm trước sao? Hon nhan giữa hắn va Lanh Tử
Tinh co thật la binh lặng, qua loa đại khai như lời Loi Tuấn Vũ noi khong?
Kiều Chi Ảnh long dạ rối bời, vội vang tiếp tục kiểm tra điện thoại của Lanh
Tử Tinh, mong tim được đầu mối mới.
Đột nhien điện thoại rung len, lam co ta khong cẩn thận ấn phải nut nghe.
Co lập tức nghe thấy tiếng quat thao ap lực của Loi Tuấn Vũ: "Em chết tiệt tại
sao khong nghe điện thoại của toi?"
Kiều Chi Ảnh sửng sốt, vừa định trả lời liền nhớ ra luc nay co ta đang nhận
điện thoại của Lanh Tử Tinh. Nghe được tiếng quat của Loi Tuấn Vũ, long co ta
co một tia vui sướng! Xem ra, quan hệ của bọn họ thật sự giống như lời Loi
Tuấn Vũ noi, thai độ của hắn chẳng phải đa noi ro tất cả rồi sao?
Vi thế, Kiều Chi Ảnh chăm chu lắng nghe, khong noi năng gi, tranh cho Loi Tuấn
Vũ nghe được điều khac thường.
"Noi đi chứ! Chết tiệt! Em giờ đang ở đau?" Loi Tuấn Vũ giọng noi cực khong
kien nhẫn, vẫn tho bạo như trước. Hai ngay hom nay hắn gọi bao nhieu cuộc điện
thoại, co ta rốt cuộc co biết hay khong? Hai người bọn họ vẫn chưa cai cọ đến
mức cứng đầu khong them nhận điện thoại đấy chứ? Hại hắn luc nao cũng lo lắng
khong biết co co xảy ra chuyện gi hay khong?
Hắn con cố ý do hỏi tin tức may bay đi Hồ Nam gần đay co xảy ra sự cố gi
khong. Co nhoc nay thật la rất giỏi lam hắn tức giận ma!
Kiều Chi Ảnh vẫn khong noi giống như đang nghe lời tuyen an của hắn với người
nao đo vậy, khoe miệng nhếch len rất cao, chỉ thiếu nước cười ra tiếng nữa
thoi.
Loi Tuấn Vũ đột nhien ngừng lại, chăm chu lắng nghe tiếng thở của đối phương.
Đột nhien hắn lo lắng hỏi: "Tử Tinh? Em sao vậy? Sao lại khong noi chuyện? Xảy
ra chuyện gi sao? Em đang ở Hồ Nam a?"
Kiều Chi Ảnh sững sờ, ngữ khi của hắn tại sao lại lo lắng như vậy? Co ta khong
noi lời nao lam hắn rất sốt ruột hay sao? Hắn giờ thật sự quan tam đến Lanh Tử
Tinh sao?
Trai tim lạnh đi, cai kho lo cai khon ma "Ừm" một tiếng.
"Đến Hồ Nam rồi a? Ờ… ở đo thời tiết thế nao? Em… vẫn khoẻ chứ?" Loi Tuấn Vũ
ngữ khi từ ba đạo chuyển thanh co chut dịu dang.
Shit! Kiều Chi Ảnh nhất thời giận dữ. Co ta liền ấn nut kết thuc cuộc gọi, lại
khong yen tam hẳn ma tắt may luon! Lửa giận trong long cang bốc cao.
Loi Tuấn Vũ! Anh va Lanh Tử Tinh kia rốt cuộc la quan hệ thế nao? Sao anh lại
co thể dung ngữ khi on nhu như vậy để noi chuyện với co ta cơ chứ? Ghen tuong
nổi len, đột nhien Kiều Chi Ảnh bối rối, lẽ nao co ta bỏ đi năm năm thi hắn đa
thay long? Hắn va Lanh Tử Tinh kết hon la do tam đầu ý hợp? Cang nghĩ Kiều Chi
Ảnh cang lo lắng. Co ta quả thật co chut đứng ngồi khong yen.
Co ta bỏ qua Cổ Dương, như con thieu than lao vao lửa quay trở lại ben cạnh
Loi Tuấn Vũ một lần nữa, khong thể để xảy ra sơ xuất nao! Hiện giờ co ta đang
trong tinh trạng được ăn cả, nga về khong! Nếu lần nay khong thể thuận lợi trở
thanh Loi phu nhan, thi Cổ Dương chắc chắn sẽ khong chấp nhận co ta quay lại
nữa, co ta con co mấy cai năm năm nữa để co thể lưu lại tuổi thanh xuan đay?
Co nang Lanh Tử Tinh kia ở đau? Kiều Chi Ảnh nong long muốn biết. Lam sao bay
giờ? Co ta phải sử ra đon sat thủ, phải lam cho Loi Tuấn Vũ lập tức rời bỏ
Lanh Tử Tinh!
Loi Tuấn Vũ ngay người nhin chiếc di động trong tay, cai con nhoc chết tiệt
đo! Vậy ma dam tắt điện thoại cơ đấy! Ỷ la trời cao hoang đế xa, hắn khong co
cach nao trừng trị co sao?
Đung rồi, luc nay minh noi gi thế nhỉ? Hắn vốn dĩ muốn dạy dỗ co một trận, sao
lại co thể hỏi han co những lời noi buồn non như vậy được? Hắn bực bội cao toc
mai trước tran, khong ngừng hậm hực, lẽ nao cai dang vẻ đứng ngồi khong yen
nayhắn la đang nhớ nhung co nhoc đo hay sao?
Nhớ đến bộ dạng vừa e de vừa khiếp sợ của co nhoc đo trước mặt minh, nhớ đến
khuon mặt nhỏ nhắn quật cường của co, nhớ đến đoi mắt mờ lệ của co, nhớ đến da
thịt non na của co, nhớ đến tiếng ren rỉ ngượng ngung của co…
Loi Tuấn Vũ đột nhien tức tối đập ban, hắn đien rồi! Chết tiệt hắn hoan toan
đien rồi! Sao lại ban ngay ban mặt ma nhớ đến con be xấu xi đo chứ?
Đang chết, về nha thoi! Kiều Chi Ảnh đang ở nha chờ hắn! Đung! Kiều Chi Ảnh,
người hắn yeu! Nữ thần của hắn! Năm năm rồi hắn vẫn yeu người con gai nay!
Khong co người con gai nao co thể thay thế được vị tri của co!
Bỏ lam, dạo gần đay hắn thường xuyen quăng cong việc! Đam trợ lý, cấp dưới đều
đa quen đến nỗi khong phan nan gi cả!
Ai rỗi hơi cả ngay ngồi coi tổng giam đốc đi đau, lam gi chứ! Lam tốt cong
việc của minh la được.
"Tổng giam đốc, cuộc họp buổi chiều…" Một người thư ký vội đuổi theo bước chan
vội vang của Loi Tuấn Vũ.
"Huỷ bỏ!" Ngữ khi dứt khoat.
"Nhưng, cuộc họp đo…"
Khong đợi anh ta thốt ra ba từ "rất quan trọng" thi Loi Tuấn Vũ đa sớm đi ra
khỏi cửa lớn của cong ty rồi. Người thư ký đanh phải dừng bước, thở dai!
Xem ra, anh ta lại phi cong tốn nước bọt rồi! Gần đay tổng giam đốc luon vo
duyen vo cơ vắng mặt tại cac cuộc họp quan trọng, anh cơ hồ đa đem tất cả mọi
loại lý do ra để chống chế. Lần nay nen lấy cớ gi đay? Vị thư ký nam lấy but
len gai gai đầu rồi lủi thủi bỏ đi.
Tiếng đỗ xe ngoai cửa sổ lam Kiều Chi Ảnh bừng tỉnh, co ta vội va bật dậy khỏi
ghế so pha, nhanh chong thu dọn hết hanh lý của Lanh Tử Tinh, cuống quýt giấu
dưới gầm giường phong ngủ, sau khi xac định nhin từ ngoai vao khong thấy co
dấu vết gi mới dừng tay.
Co ta trấn tĩnh lại rồi đi ra phong khach đon Loi Tuấn Vũ vừa trở về.
"Ảnh, am gi thế? Co nhớ anh khong?" Loi Tuấn Vũ tựa hồ co chut kich động, hai
tay dang rộng ra om lấy Kiều Chi Ảnh.
Kiều Chi Ảnh đột nhien ne tranh hắn, cười nhạt, thờ ơ noi: "Sao lại trở về
vậy? Việc ở cong ty xử lý xong chưa?"
Sự tiếp xuc mềm mại của đoi tay bỗng biến mất lam cho Loi Tuấn Vũ co chut hụt
hẫng.
Loi Tuấn Vũ lắc lắc đầu: "Chuyện ở cong ty co luc nao xử lý xong xuoi đau, anh
nhớ em ma!"
Kiều Chi Ảnh im lặng nhin Loi Tuấn Vũ, co ta đột nhien co chut hồ nghi sự sủng
nịnh trong anh mắt hắn la giả hay thật đay? Cuộc điện thoại vừa nay mới gọi
cho Lanh Tử Tinh, ngữ khi dịu dang đến vậy, la do co ta nghe nhầm hay sao?