Ngày 23 Tháng 1 – Đả Kích


Người đăng: Tiêu Nại

Loi Tuấn Vũ đầu keu "oanh" một tiếng, gan xanh nổi đầy tran! Hắn hung dữ gầm
len: "Chết tiệt! nh, anh phải đi lam thịt thằng suc sinh đo!"

Noi đoạn, Loi Tuấn Vũ định đứng dậy thi Kiều Chi Ảnh lập tức giữ hắn lại, nep
cả người vao long hắn, vừa khoc nức nở vừa noi: "Khong cần đau! Cầu xin anh,
Vũ, khong cần đau! Khong cần đi tim hắn! Em khong muốn nhớ lại chuyện nay nữa!
Đừng đi tim hắn nữa! Nếu khong em sẽ cang them tủi nhục!"

Loi Tuấn Vũ đau long nang khuon mặt co ta len, hon len nước mắt tren mặt co
ta: "Ảnh, tại sao khong noi cho anh biết? Tại sao để anh hiểu lầm lau như vậy?
Tại sao lam cho anh đau khổ suốt năm năm trời?"

Kiều Chi Ảnh ngồi ngay người lại, chua sot cười cười, noi: "Em vốn dĩ nghĩ la
cả đời nay sẽ khong gặp lại anh nữa! Nhưng… em… em qua nhớ anh! Vũ, em yeu
anh! Em thật sự rất rất yeu anh! Năm năm trời, khong ngay nao em khong nhớ đến
anh! Nhớ nụ cười của anh, nhớ giọng noi của anh, nhớ nụ hon của anh, nhớ tất
cả tất cả của anh… Vũ! Em thật sự khong thể chịu đựng được nữa! Nếu khong trở
về thi em sẽ chết! Anh sẽ khong ghet bỏ em chứ?"

"Ngốc ơi! Sao anh lại co thể ghet bỏ em chứ? Anh đau long lắm! Ảnh! Anh tuyệt
đối sẽ khong bỏ qua hắn! Khốn kiếp! Anh tuyệt đối sẽ khong bỏ qua ten kia!"
Loi Tuấn Vũ hon len moi Kiều Chi Ảnh, gợi mở ham răng co, cuồng da mut mat moi
lưỡi co.

Sự cuồng nhiệt lam Kiều Chi Ảnh toan than nong rực. Co ta gianh quyền chủ
động, ra sức đap lại hắn, thuận thế cởi cuc ao hắn ra. Cơ thể cường trang lập
tức kich thich hormon trong cơ thể co ta, co ta dan tấm than đẫy đa của minh
vao cơ thể hắn, vo cung dụ hoặc ma cọ xat vao nhau. Cơ thể nay co ta nhung nhớ
đa rất lau rồi.

Trong số cac đối tượng yeu đương của co ta, thi Loi Tuấn Vũ va Cổ Dương co thể
noi lam cho co ta them khat nhất. Đương nhien, đan ong co ta co rất nhiều.
Nhất la năm năm ở Mỹ kia. Sau lưng Cổ Dương, co ta lại dung kế "xử nữ" để cau
rua vang, nhưng đều khong thanh cong! Co ta khong biết co phải số minh xui xẻo
hay khong. Nếu khong phải vi ten Cổ Dương kia chậm chạp khong chịu kết hon với
co ta, co ta lại khong tim thấy đối tượng khac thich hợp, thi sao co ta trở về
được?

Co ta biết, năm năm trước chỉ cần cơ thể co ta vừa chạm vao lồng ngực hắn la
hắn liền quen hết thảy mọi thứ bắt đầu yeu co ta, giống như kẻ nghiện ma tuý
vậy. Co ta đối với cơ thể minh thập phần tự tin.

Đan ong gặp phải co ta đều đien cuồng như vậy. Ngay đến người đan ong như Loi
Tuấn Vũ va Cổ Dương cũng khong ngoại lệ. Kiều Chi Ảnh trong mắt tran ngập ý
cười. Vũ, em đến đay! Anh sẽ vẫn giống như xưa, phải nga gục dưới vay em thoi…

Loi Tuấn Vũ tay run run rit thuốc như đien. Shit! Co phải hắn qua căng thẳng
hay khong? Khốn kiếp! Cai quai gi đang xảy ra vậy? Tại sao vao thời điểm đo
hắn vẫn nghe thấy tiếng thet choi tai của Tử Tinh? Tại sao hắn vẫn khong thể
hoan thanh?

Hắn giay phut đo đọc được anh mắt hứng thu đầy kinh ngạc ro rang của Chi Ảnh.
Một cảm giac sỉ nhục nhất thời xuyen suốt từ đầu đến chan hắn. Hắn hung hắng
rit một hơi thuốc, rồi di mạnh đầu lọc thuốc vao gạt tan.

Cửa phong tắm mở ra, Chi Ảnh trần truồng từ ben trong bước ra, tren người la
vết tich vừa được tắm gội, mai toc dai mềm mại xoa xuống, từng giọt nước rơi
ti tach xuống.

"Vũ? Co muốn đi tắm khong anh?" Chi Ảnh lời noi thập phần on nhu, giống như
quan tam đến một cậu em trai nhỏ vậy.

Loi Tuấn Vũ xuất thần nhin Kiều Chi Ảnh. Một than hinh hoan mỹ đến như vậy!
Năm năm troi qua, hắn vẫn me luyến co như trước. Bộ ngực to tron quyến rũ kia
thu hut toan bộ anh nhin của hắn, vong eo mảnh mai thon thả kia khong co lấy
một chut mỡ thừa, bộ mong nở nang khơi dậy dục vọng vo hạn của hắn…

Cơ thể nay so với Tử Tinh thi đung la một trời một vực, dang người của co nhoc
đo lam sao co thể gọi la phụ nữ được đay? Loi Tuấn Vũ nhớ đến cơ thể của Tử
Tinh thi lập tức nhăn may. Sao hắn co thể nhớ đến co nhoc đo vao luc nay cơ
chứ? Co ta ngoai lan da trắng mịn ra con chỗ nao bi được với Chi Ảnh được?
Shit! Hắn đien rồi mới nhin cơ thể Chi Ảnh lại nghĩ đến người con gai khac!

Kiều Chi Ảnh tiến lại gần, lấy ngon tay xoa vuốt ngực Loi Tuấn Vũ theo hinh
tron: "Vũ, căng thẳng qua hay sao? Ha ha, em thich nhin thấy bộ dạng luống
cuống tay chan của anh."

Loi Tuấn Vũ nhin đoi mắt mị hoặc của Chi Ảnh, trong long binh tĩnh lại khong
it. Năm năm khong được gặp người con gai minh yeu thương, chắc hẳn la hắn căng
thẳng qua đo thoi! Tuyệt đối khong nen ham sau vao trong cai ma chu kia. Vi
thế hắn mạnh mẽ đe Kiều Chi Ảnh nằm xuống giường…

Chuyện đời kỳ diệu thật đấy! Luc Loi Tuấn Vũ lại nghe thấy tiếng thet của Tử
Tinh lần nữa, hắn muốn phat đien len.

Than thể mệt mỏi phủ phục tren người Kiều Chi Ảnh, hắn khong d nhin vao anh
mắt nghi ngờ của co, giống như từ trước giờ hắn la người đan ong bất lực vậy.
Phải biết rằng, năm năm trước, hắn co bản lĩnh lam cho co "sống dở chết dở"!
Thế nhưng…

"Vũ?" Kiều Chi Ảnh kinh ngạc nhin Loi Tuấn Vũ đang nằm phục tren người co ta.
Chuyện quỷ quai gi đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ… Hắn sao co thể như vậy được? Bởi
vi co ta phản bội, nen hắn khong lam được nữa hay sao?

Kiều Chi Ảnh nhất thời khong cach nao định thần lại từ trong nỗi chấn kinh
nay.

"Shit!" Loi Tuấn Vũ gắt gao nắm chặt lại ga giường, sự nhục nha va xấu hổ đồng
thời đanh up lại. Co chuyện gi lam người ta mất mặt hơn việc bất lực trước
người con gai minh yeu khong?

"Ôi trời!" Kiều Chi Ảnh lắc lắc đầu khong dam tin, co ta thậm chi lấy tay che
len miệng minh. Hắn? Loi Tuấn Vũ? Khong lam được? "Sao lại…"

Loi Tuấn Vũ mồ hoi chảy từng giọt rơi len người Kiều Chi Ảnh, hắn quả thực sắp
phat đien len thật rồi! Luc nay điều duy nhất hắn muốn lam la đi Hồ Nam bắt Tử
Tinh trở về xe xac thanh từng mảnh nhỏ!

Hắn lật người lại nằm xuống ben cạnh Kiều Chi Ảnh, thở hổn hển. Hắn khong biết
nen giải thich ra sao nữa.

Thật lau sau, Kiều Chi Ảnh mở miệng: "Vũ, anh bị như vậy bao lau rồi?"

Ngữ khi nay đến tai Loi Tuấn Vũ khong giống như lời an ủi, ma lại giống như
đang cham chọc vậy. Hắn thở hắt ra, noi: "Hai tuần."

"Hai tuần rồi? Tại sao?" Cảm ơn trời đất, mới co hai tuần thoi. Kiều Chi Ảnh
cuối cung cũng thở phao nhẹ nhom, may ma khong phải la năm năm.

"Xảy ra chut chuyện ngoai ý muốn, anh bảo đảm rất nhanh chong sẽ ổn thoi. Thật
xin lỗi, Ảnh! Anh nong vội qua!" Loi Tuấn Vũ hon len hai ma Kiều Chi Ảnh.

Noi thật, lam đi lam lại đến hai lần vẫn khong được, Loi Tuấn Vũ xem như du co
kich động hơn nữa thi cũng khong co long dạ nao tiếp tục!

Kiều Chi Ảnh đột nhien cười: "Ha ha ha! Vũ, em nghe noi năm năm nay mỹ nữ ben
cạnh anh khong khi nao ngớt, anh khong phải la ăn nhiều qua nen bị bội thực đo
chứ?"

Kiều Chi Ảnh ngồi dậy, mặc cho mai toc dai rối tung trước ngực, thẳng người
ưỡn ngực trước mặt Loi Tuấn Vũ.

Loi Tuấn Vũ anh mắt lập tức biến đổi, hắn ngồi dậy cười noi: "Ảnh, em hẳn la
biết người con gai ma anh muốn chỉ co một. Đo chinh la em! Nữ thần của anh!"

Nụ hon nong bỏng thay thế cho việc lam tinh, hắn đem tất cả khat vọng của minh
dồn vao nụ hon, hon khắp từng phan từng tấc tren da thịt co…


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #125