Người đăng: Tiêu Nại
La ai noi khong cho phep co rời đi?! Shit!
Co ngay ngốc đi theo hắn quay về nha. Lại ở căn phong sat vach phong hắn.
Nhưng hắn nửa đem đứng ben giường co, cảnh cao co, khong được chạy trốn, nếu
khong hậu quả tự chịu!
Tử Tinh ngoan ngoan gật đầu, trong long tinh toan lam thế nao để bỏ đi thần
khong biết quỷ khong hay trong luc hắn đi lam.
Tom lại hom nay bắt buộc phải bỏ đi, tranh đem dai lắm mộng. Co khong muốn ở
lại ben cạnh hắn một giay phut nao nữa! Hắn ro rang la cai đồ trứng thối ngu
ngốc khong giữ chữ tin! một con con trung đoi bụng ăn quang!
Khong cho phep bỏ đi hả?! Hắn noi sao la co phải nghe vậy ư? Hắn cho rằng co
la đứa trẻ mới len ba sao? Giờ la xa hội nao rồi, lẽ nao hắn co thể bắt nhốt
co lại hay sao?
Tử Tinh nhanh chong goi ghem lại đồ đạc thanh một tui hanh lý đơn giản, lại
đem tui xach tren người nhet luon vao hanh lý, như vậy co vẻ nhanh gọn. Co
quyết định bay đến Hồ Nam. Tuy sớm hơn dự kiến vai ngay, nhưng cứ coi như la
đi du lịch đi!
"Alo! Mẹ ơi, con định đi du lịch. Vang ạ, đi vai thang ạ. Ồ, Tuấn Vũ ạ, anh
ấy… đi cung con. À, đung rồi, hưởng tuần trăng mật ạ. Ha ha, con phải đi nhiều
nơi nữa ạ! Đi Hồ Nam trước. Cong ty ạ? Haha, cong ty a? Anh ấy sẽ xử lý ạ.
Khong sao đau mẹ, anh ấy sẽ chăm soc con!" Tử Tinh gọi điện thoại cho mẹ, lại
gọi điện từ biệt mấy người bạn!
Tom lại, vai thang nay cứ cho la co khong gọi điện thoại cho ai thi cũng khong
co ai nghi ngờ cả! Vi vậy, nếu co khong xuất hiện ben cạnh hắn cũng co cai ma
giải thich.
Tốt lắm, giờ G đa điểm.
Tử Tinh bước ra khỏi cửa, đưa mắt nhin biệt thự của Loi Tuấn Vũ, cười tự giễu,
giống như la minh vừa trải qua một giấc mộng vậy. Chinh minh dung thai độ giỡn
chơi để đua giỡn với bản than, rốt cuộc người chịu thiệt vẫn la bản than minh.
Phụ nữ a, co một số tro chơi la khong thể tham gia vui đua được!
Co xoay người lại cầm lấy tui hanh lý định cất bước đi thi "Ket" một tiếng, xe
của Loi Tuấn Vũ đa dừng lại ben cạnh co.
Co giật thot tim, xong rồi! Sao hắn lại tới đay chứ? Khong phải để bắt co đi
chứ! Rốt cuộc la tại sao hắn biết được? Lại con xuất hiện rất đung luc nữa
chứ!
Loi Tuấn Vũ xuống xe, lạnh lung nhin co: "Vội vang đi hưởng tuần trăng mật như
vậy sao?" Noi đoạn hắn cầm lấy tui hanh lý trong tay co, đặt vao cốp sau xe,
sau đo ra hiệu bảo co len xe.
Chẳng lẽ hắn muốn đưa minh đi sao? Hắn khong tức giận ư? Hay la…
Tử Tinh nghi ngờ len xe, tren ghế lai phụ co một chiếc ao khoac của Loi Tuấn
Vũ, co cầm lấy vắt len canh tay, rồi mới ngồi vao chỗ.
"Mu đi đau?" Loi Tuấn Vũ giọng điệu như dặn việc nha vậy.
"Ừm…. Cổ Lang Tự." Tử Tinh noi bừa một chỗ. Du sao hắn định tiễn minh đi, về
sau sẽ khong gặp lại nữa. Vậy cứ đi Hồ Nam trước rồi chuyển may bay đi chỗ
khac. Nhất định khong thể để hắn bắt được.
"Vậy ve may bay đi Hồ Nam của em co cần phải trả lại nữa khong?" Loi Tuấn Vũ
binh thản hỏi.
Chết tiệt! Đa biết rồi con hỏi, thật la am hiểm ma! Sao hắn lại biết được? Co
đặt ve may bay tren mạng, lẽ nao may tinh xach tay của co đa bị hắn theo doi?
Khong thể nao? Hắn khong thể tốn nhiều tam tư với nang như vậy được!
"Hừ, la nhạc mẫu đại nhan dặn do toi phải chăm soc em chu đao. Em rất kinh
ngạc hay sao? Nếu hom nay toi khong xuất hiện thi em cứ thế ma biến mất hả?"
Loi Tuấn Vũ bất động thanh sắc noi, nhưng ngữ khi lại cang lam cho người ta
rợn toc gay hơn.
"Ồ, quen mất, la đi Hồ Nam. Anh nghĩ cai gi vậy. Chẳng phải toi sớm đa bảo với
anh cuối thang toi định đi Hồ Nam hay sao? Vừa định gọi điện thoại cho anh.
Con chưa kịp gọi anh đa đến rồi. Cảm ơn anh đa tiễn toi!" Tử Tinh lung tung
noi. Thật la muốn cắn lưỡi minh qua đi. Co việc gi phải giống như co dau nhỏ
giải thich với hắn như thế? Co định đi đau thi việc gi đến hắn? Sao nao, mới
ngủ với hắn hai lần, thi co thể chứng minh được cai gi nao?! Bọn họ khong phải
la vợ chồng hờ hay sao!
"Khong, chung ta cung đi." Loi Tuấn Vũ nhếch mep cười. Cho du nhạc mẫu khong
gọi điện thoại cho hắn, hắn cũng biết trước chuyến bay của co rồi. Hắn đa dặn
do thuộc hạ, nếu cac hang hang khong va trạm xe lửa co hanh khach ten la Lanh
Tử Tinh thi phải lập tức thong bao cho hắn. Nhưng tại sao hắn lam vậy thi bản
than hắn cũng khong lý giải nổi.
Hắn tự nhủ, Tử tinh bắt buộc phải lam vợ hắn đung một năm. Giống như ước định
trước đay của bọn họ. Ma hiện tại, co lại kem them một nhiệm vũ nữa, la thoả
man cơ thể hắn. Ai bảo giải dược duy nhất bay giờ la co chứ!
Tử Tinh run rẩy hit một hơi. Hắn noi vậy la ý gi? Cai gi ma cung đi chứ? Rốt
cuộc hắn muốn lam gi? Việc gi hắn cứ phải day dưa với một co gai nhỏ như co
chứ?!
"Anh gi?" Tử Tinh chất vấn.
"Hừ, toi noi rồi, tốt nhất la em đừng co ý nghĩ muốn trốn đi. Em nen biết năng
lực của toi! Hay la em muốn hang ngay toi phải phai bốn vệ sĩ lực lưỡng đi
theo em?" Loi Tuấn Vũ ung dung noi, nhưng lam cho người nghe phải ret run len.
Tử Tinh lập tức a khẩu. Đang chết! Hắn muốn hạn chế tự do than thể của co sao?
Hắn rốt cuộc muốn như thế nao đay?
"Loi Tuấn Vũ! Anh…" Tử Tinh tức đến nỗi noi khong ra lời.
Đột nhien, di động của Loi Tuấn Vũ vang len, tiếng nhạc vui tai ngắt lời Tử
Tinh.
Tuấn Vũ nghe điện, giọng của một người phụ nữ: "Vũ… la em đay…"
"Ket!!!" một tiếng, chiếc xe đột ngột phanh gấp, lao về phia vỉa he, dừng
khựng lại.
Tử Tinh khong phong bị, "bốp" một cai đầu bị đập len kinh chắn gio phia trước.
Thật ngốc ma! Tử Tinh xoa tran, tại sao lần nao co cũng ngốc như vậy! Co hung
hăng trừng mắt nhin kẻ gay họa, lại kinh ngạc nhin sắc mặt trắng bệch của Loi
Tuấn Vũ.
Chợt nghe thấy giọng noi kich động của Loi Tuấn Vũ: "Em đang ở đau?"
Đối phương khong biết noi gi, Loi Tuấn Vũ vội vang keu: "Anh lập tức qua đo!"
Tiếp theo hắn noi với Tử Tinh: "Xuống xe!" [Timyeu: Thằng khốn đốn mạt! Ghet
khong chịu được! AC: lắc đầu ngao ngan]
"Hả?" Tử Tinh sửng sốt, hắn bắt co xuống xe, nhưng đa tới san bay đau.
"Toi noi xuống xe!" Loi Tuấn Vũ gầm len như da thu.
Tử Tinh sợ run bắn cả người, vội xuống xe. Vừa đong cửa lại, chiếc xe chồm
len, chan ga bị đạp lun.
Đay la cai tinh huống gi vậy? Hắn bị lam sao thế? Đa xảy ra chuyện gi vậy? Sao
sắc mặt hắn kho coi vậy? Trước giờ co chưa từng nhin thấy dang vẻ đo của hắn.
Trước giờ hắn luon cao tham bi hiểm… Trời ơi! Hanh lý của co… Hanh lý của co
con ở tren xe! Khong co hanh lý thi sao đến san bay được! Gọi điện thoại… Tử
Tinh vội vang moc tui ra… Trời ạ! Điện thoại con ở trong tui xach!
Tử Tinh keu to: "Ê! Tuấn Vũ… Hanh lý của toi! Hanh lý của toi!" Co liều mạng
vẫy tay, hy vọng hắn co thể nhin thấy co qua gương chiếu hậu.
Đung rồi, ao khoac. Tử Tinh phất phất ao khoac của hắn trong tay, đuổi theo:
"Hanh lý của toi! Loi Tuấn Vũ… Dừng xe! Hanh lý của toi!"
Một chiếc xe tải lớn từ đằng sau lao đến, trong nhay mắt đam vao Tử Tinh đang
vung chiếc ao, Tử Tinh thuận thế bị đam văng đi…