122


Người đăng: Tiêu Nại

"Tử Tinh, co thể đừng đi nữa được khong?" Thanh am của Loi Tuấn Vũ giống như
ma chu vậy.

Hắn đien rồi phải khong? Tại sao lại đột nhien giống như người say vậy?

"Buong… toi ra, anh…" Tử Tinh đột nhien phat hiện giọng noi của chinh minh
cũng co chut hổn hển xa lạ, con hơi run rẩy nữa.

"Tử Tinh, tha thứ cho toi! Hay ở lại đi! Cảm thấy được khong? Cơ thể toi manh
liệt cần co em!" Loi Tuấn Vũ len đưa Tử Tinh vao một goc tối.

Hắn hom qua lại đi tim đan ba, nhưng vẫn khong được.

Hắn cơ hồ muốn phat cuồng len! Nhin thấy người phụ nữ kia, trong đầu hắn chỉ
tran ngập dang vẻ đang thương điềm đạm của Tử Tinh!

Hắn trước giờ khong phải la người thich noi lời yeu đương ngọt ngao. Co trời
biết, hom nay hắn đến đon co, giay phut vừa nhin thấy co, thi cơ thể hắn khong
biết tại sao, lại bức bối đến phat đien len được.

Hanh động nho nhỏ của co hom nay khong chỉ khong lam hắn chan ghet, ma ngược
lại cang lam cơ thể hắn nảy sinh ra nhu cầu manh liệt. Hắn cũng khong biết tại
sao, la vi hom nay co rất đẹp hay sao? Noi thật, con gai đẹp trong yến tiệc
tối nay khong it, co căn bản khong nằm trong top, nhưng lại thu hut mạnh mẽ
anh mắt của hắn.

Hắn thậm chi cũng khong co tam tư nao noi chuyện lam ăn, anh mắt đảo quanh tim
kiếm co.

"Anh… noi như vậy… la co ý gi?!" Tử Tinh toan than cứng ngắc, thẹn qua hoa
giận.

Co bắt đầu giay dụa, nhưng hắn om chặt qua, canh tay hắn rất rắn chắc. Cảm
giac duy nhất la vật cứng ngắc đằng sau cang ngay cang sat vao mong co, lam co
tim đập chan run.

Cảm giac ấm nong sau lưng truyền qua toan than co như một luồng điện. Hắn đang
hon co! Trời ơi! Hắn đang hon lưng co! Từng chỗ từng chỗ một, lam cho co cang
them hoảng loạn…

"Buong toi ra!" Tử Tinh thấp giọng quat.

Đột nhien, co cảm thấy canh cửa đằng sau được mở ra, co lại bị Loi Tuấn Vũ đưa
vao một căn phong.

Trời ơi! Khủng khiếp qua! Nỗi kinh hoang lập tức tran qua cơ thể co. Co nhớ ra
hắn la ten cầm thu! Co nhớ ra hắn mang đến sự sỉ nhục va đau đớn cho co!

"Á! Buong ra! Anh lam tro gi vậy? Loi Tuấn Vũ! Anh đien rồi sao?" Tử Tinh bắt
đầu liều mạng giay dụa, muốn thoat ra khỏi sự kiềm chế của hắn, trai tim co
tran ngập nỗi kinh hoang va run rẩy.

"Suỵt!" Loi Tuấn Vũ lật người co lại mặt đối mặt với minh, om chặt lấy co.

"Nhin toi đi, Tử Tinh, cơ thể toi bức bối muốn em, em khong cảm giac được sao?
Em biết ngay hom qua toi đi tim đan ba, nhưng con mẹ no chứ khong dung được!
Em co hiểu khong? Trừ cơ thể em ra, toi con mẹ no tren người bất kỳ con đan ba
nao khac chinh la phế vật! Em noi cho toi biết, em hạ cổ gi với toi thế? Rốt
cuộc em lam cai tro gi với toi thế?" Loi Tuấn Vũ gắt gao dan chặt mắt vao
khuon mặt ngơ ngac thất kinh của Tử Tinh. Hắn giờ muốn co, muốn đến nhức nhối.
Hắn chẳng qua la muốn cho minh một lý do đầy đủ ma thoi!

Vừa nghĩ đến việc ngay mai co bỏ đi, hắn cang them vội vang, khong biết bị lam
sao, giống như bị trung ta vậy. Sao hắn lại hoa ra vo dụng như vậy! La Thượng
Đế đang trừng phạt hắn đa miệt mai qua độ hay sao? Hay co nhoc nay chinh la Vu
ba chuyển thế?

"Đồ khốn nạn nha anh! Anh dung hay khong dung được thi lien quan gi đến toi?
Loi Tuấn Vũ, toi cảnh cao anh! Anh nếu khong muốn lam loạn tiệc mừng thọ của
bố anh len thi cứ tiếp tục! Anh cho rằng toi để cho anh cưỡng bức lần thứ hai
hay sao?" Tử Tinh hận đến ngứa răng, co rất hối hận minh đa tin tưởng hắn! Co
nang cao giọng noi để lam cho hắn thanh tỉnh lại một chut.

Loi Tuấn Vũ đột nhien nở nụ cười: "Lam loạn? Toi va vợ hợp phap của toi ở
trong phong lam đạo lý phu the, co cai gi khong đung nao?"

Tử Tinh lạnh toat toan than, trời ơi! Nụ cười quỷ dị của hắn giống như một
loại yeu nghiệt vậy…

Giay vo đa đủ l

Tử Tinh nước mắt đầm đia khuon mặt, co nằm tren giường, nhin len trần nha,
trong phong vẫn vang len tiếng nhạc du dương, đủ để che giấu tiếng quat thao
của co.

Lễ phục của co vẫn mặc tren người, nhưng quần lot va tất da chan đang nằm tren
mặt đất. Loi Tuấn Vũ nằm cạnh co, bộ Tay phục xộc xệch, hắn gấp gap đến độ
khong cả cởi quần, chỉ cởi thắt lưng ra…

Lần thứ hai co bị hắn cưỡng bức!

Hắn đứng dậy nhin co. Ánh mắt trống rỗng khong co tieu cự, nước mắt đầm đia
tren mặt. Sự phiền muộn keo đến. Hắn co phải bị đien rồi khong? Tại sao cứ
chạm vao cơ thể co la lại giống như bị ma am vậy. Lần nay hắn muốn đem lại cảm
giac khac cho co, nhưng vẫn lam cho co khoc như hoa le trong mưa vậy.

Co trời mới biết, nay giờ hắn nhẫn nhịn khổ sở thế nao. Nếu la phụ nữ co kinh
nghiệm nhất định sẽ cảm ơn hắn dịu dang on nhu biết bao. Hắn nhẫn nhịn rất khổ
sở, vi muốn lam cho co thoải mai hơn, hắn khong chế tốc độ của minh… Nhưng lam
sao co co thể cảm ơn hắn được cơ chứ?!

Hắn nhin len quần ao co, đang chết! Minh gấp gap như khach lang chơi từ bao
giờ vậy? Ngay cả quần ao tren người minh cũng khong cởi ra thứ nao! Nhưng chết
tiệt la hắn lại cực kỳ hưởng thụ! Co thật thuần khiết, thật đẹp!

"Toi muốn đơn ly hon!" Tử Tinh đột nhien phun ra một cau khan khan.

Loi Tuấn Vũ nhin biểu hiện quyết tuyệt của co, nhiu chặt may. Co muốn rời bỏ
hắn như vậy sao? Trai tim nổi len cơn phiền muộn! Than thể co đa la của hắn
rồi, lẽ nao co muốn đi cung người đan ong khac sao? Nghĩ đến việc co sẽ cung
Hoa Ba bỏ đi, Loi Tuấn Vũ nhiu may cang chặt! Người đan ba của hắn lam sao co
thể để người khac mang đi được cơ chứ?

"Căn cứ vao hợp đồng, thời hạn kết hon của chung ta la một năm." Loi Tuấn Vũ
ngồi xuống, cham một điếu thuốc, hai người giống như đang đam phan vậy.

Tử Tinh tam chợt lạnh, noi như vậy, co bị đua giỡn rồi.

"Toi co thể trả tiền vi ước." Tử Tinh nghiến răng nghiến lợi noi.

"Toi khong chấp nhận!" Loi Tuấn Vũ nhả ra một ngụm khoi thuốc.

"Toi co thể bỏ đi!" Tử Tinh ngồi bật dậy, căm hận nhin hắn trừng trừng. Khong
ai nghĩ được hai người nay vừa lam chuyện gi.

Dang vẻ tiều tuỵ nhưng phẫn nộ của co lại co phần gợi cảm, Loi Tuấn Vũ khong
khỏi nhiu may, chậm rai noi: "Du em co chạy đến hang chuột ở Nam Cực thi toi
cũng sẽ tim ra em, cứ tin tưởng vao năng lực của toi đi!"

Hỗn đản! Tử Tinh dung anh mắt ma mắng chửi hắn. Hắn quả thực la qua mức vo sỉ!
Hợp đồng trước đay coi như khong coi vao đau! Hợp đồng của bọn họ cơ hồ đa
troi buộc co!

Cố gắng ap chế lại tam trạng sắp phat đien len của minh, Tử Tinh noi: "Anh co
thiếu đan ba đau!"

Loi Tuấn Vũ gắt gao nhin chằm chằm vao mắt co noi: "Đung vậy! Nhưng hiện tại
cơ thể toi chỉ tiếp nhận Lanh Tử Tinh!" Noi đoạn Loi Tuấn Vũ mạnh mẽ nghieng
người về phia trước, cui đầu xuống hon len đoi moi co, nhả một ngụm khoi vao
miệng co, lam Tử Tinh bị bất ngờ ho su sụ rớt cả nước mắt.

Sau đo hắn lại cười, cười đến on nhu, on nhu đến quỷ dị…

Oanh một tiếng long trời lở đất! Co rốt cuộc đa gả cho loại người gi thế nay?!
Sao co co thể rơi vao ma chu nay được?!


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #122