Ngày 15 Tháng 1 – Bị Ăn Đòn


Người đăng: Tiêu Nại

Giờ đay cai cau "Toi la người đan ong đầu tien của co ấy" thật mới mỉa mai lam
sao!

Hắn đa từng vi chuyện nay ma vui sướng mai khong thoi, hắn thậm chi chưa từng
co một tia hoai nghi nao. Đung vậy, người đan ba đa ở cung với Loi Tuấn Vũ thi
sao co thể giữ than trong sạch được cơ chứ?

Tốc độ chiếc xe cuối cung đa bắt đầu ổn định.

Loi Tuấn Vũ lạnh lẽo hỏi: "Co chuyện gi vậy?"

Cổ Dương cười chua cay: "Khong co gi!"

"Khong thể nao! Ông co chuyện gi mau noi với toi!" Tuấn Vũ một tay tum lấy cổ
ao Cổ Dương.

"Khong co! Toi noi khong co!" Cổ Dương cũng phat hoả, giận dữ het len.

Loi Tuấn Vũ trừng mắt nhin hắn, buong lỏng tay ra.

"Tốt nhất la nen như vậy!" đột nhien hỏi: "Buổi sinh nhật của Tử Tinh ngay đo
luc chạng vạng tối ong ở đau?"

Tay Cổ Dương bất giac run len, chiếc xe lạng đi, suýt nữa thi va chạm vao
chiếc xe tải đi ngược chiều, hắn quặt mạnh tay lai, chiếc xe trượt sang ben
phải, dừng khựng lại phia sau một chiếc xe khach đang đỗ.

Tuấn Vũ hoảng sợ nắm chặt lấy tay cầm ben cạnh, nheo mắt lại hoai nghi nhin Cổ
Dương: "Đừng noi với toi luc đo ong đang ở cung với Chi Ảnh đấy nhe!"

Cổ Dương tay run run vịn vao tay lai, hắn thật sự khong muốn giấu giếm nữa!
Chuyện nay đa ep hắn tựa hồ như khong thở nổi nữa!

"Vũ, co vai chuyện khong như bề ngoai ong nhin thấy đau…" Cổ Dương thử giải
thich, hắn mệt mỏi gục đầu xuống tay lai.

"Như vậy la thật thế sao? Vậy người đan ong đến nha toi luc đo la ong a? Hai
tiếng đồng hồ, ong ở nha toi lam cai gi?" Giọng noi của Loi Tuấn Vũ lạnh lẽo
đến nghẹt thở.

Trong san nha hắn co thiết bị theo doi, nhưng chạng vạng tối tầm nhin rất mờ,
khong ro rang. Hn đa từng tua đi tua lại khong biết bao nhieu lần than ảnh của
người đan ong kia, nhưng khong dam xac định đo chinh la Cổ Dương, la người
huynh đệ tốt của hắn!

Ma hắn lại trăm phần trăm tin tưởng Kiều Chi Ảnh. Hắn tinh nguyện tin tưởng
người kia la người nha của co. Co co lẽ la co chuyện gi khẩn cấp lắm mới bỏ đi
như vậy!

Nhưng thai độ của Cổ Dương lam cho tam tinh của hắn từ buồn bực biến thanh
chấn kinh, lại them phẫn nộ!

"Cho chết!" Loi Tuấn Vũ đấm một quyền tới, khong kieng de gi đấm vao ma phải
của Cổ Dương, mau lập tức chảy ra.

Cổ Dương lấy tay lau đi, khong noi năng gi. Hắn biết Loi Tuấn Vũ cần thời gian
để tieu hoa chuyện nay, ma hắn cang giải thich thi cang chọc giận Tuấn Vũ.

Nhưng Cổ Dương nhẫn nhục lại cang kich thich Tuấn Vũ, thế giới tinh thần của
hắn lập tức bắt đầu tan ra. Sao hắn lại co thể ngờ được người đa đem lại cho
hắn sự khổ đau suốt 5 năm trời lại chinh la hảo huynh đệ của minh!

Hắn sấn sổ tiến đến tumCổ Dương, giọng noi khong thể lạnh lẽo hơn: "Đa lam
chưa?"

Cổ Dương ngẩng len nhin hắn, anh mắt trốn tranh.

Ánh mắt của Loi Tuấn Vũ lướt qua một tia đau đớn, cơ hồ đang phải chịu nỗi đau
bị giay vo đến khong thể bu đắp nổi!

"Xuống xe!" Hắn gao len!

Loi Tuấn Vũ mở mạnh cửa xe ra, hung hăng bước xuống. Hắn đi vong sang cửa tai
xế, tum lấy Cổ Dương loi xềnh xệch ra ngoai.

Một đấm rồi lại một đấm, Loi Tuấn Vũ đem toan bộ phẫn nộ va nghi ngờ phat tiết
hết ra, Cổ Dương biến thanh cai bao tải cat cho hắn trut giận.

Cổ Dương khong đanh trả, cứng rắn chịu đon từng cu đấm. Hắn biết, đối với Loi
Tuấn Vũ, hắn xấu hổ đến khong thể dung nạp nổi minh.

"Tại sao khong đanh trả? May cho rằng như vậy thi tao sẽ tha cho may hay sao?"
Loi Tuấn Vũ như phat đien len, hung tợn tum lấy Cổ Dương, quăng hắn về phia xe
o to, nặng nề va chạm vao cửa xe.

"Tao muốn nghe may giải thich! Noi! Thằng cho khốn nạn nay! Giải thich cho tao
mau!" Tuấn Vũ nghiến răng nghiến lợi trợn trừng mắt nhin hắn.

"Vũ, toi thật xin lỗi ong!" Cổ Dương yếu ớt noi một cau. Trời ạ! Bị ăn đon
khong phải đau đớn binh thường nha! Cổ Dương trước giờ chưa từng bị đanh cho
the thảm như vậy.

"Tao khong muốn nghe may xin lỗi, tao muốn nghe may giải thich tại sao may lam
thế?" Tuấn Vũ lại một quyền đấm vao bụng Cổ Dương, tiếng ren rỉ của hắn cho
thấy lực đạo của quyền nay khong nhẹ.

"Vũ, toi yeu co ấy, ong ro hơn ai hết!" Cổ Dương suy yếu đap, trời ơi! Ten gia
hoả nay, muốn đanh chết hắn sao?

"May yeu co ấy? Co ấy co yeu may khong? May la thằng cho chết! Co phải may đưa
co ấy đi khong? Co ấy giờ đang ở đau? Noi cho tao biết! Giờ co ấy đang ở đau?"
Loi Tuấn Vũ gầm ru cang ngay cang lớn hơn, anh mắt đỏ vằn tia mau cơ hồ muốn
bop nat Cổ Dương thanh từng mảnh.

"Vũ, quen co ấy đi! Toi khong muốn noi nhiều. Co ấy giờ la vợ chưa cưới của
toi!"

"Đi chết đi!" Loi Tuấn Vũ đẩy Cổ Dương nga nhao xuống đất.

Một người đan ong mặc đồng phục chạy đến cảnh giac hỏi bọn họ đang xảy ra
chuyện gi.

Cổ Dương suy nhược nằm tren mặt đất xua xua tay với anh ta: "Khong co việc gi
đau."

Người nọ hồ nghi nhin Loi Tuấn Vũ, lo lắng noi: "Hai vị tien sinh nay co phải
muốn đến khu trượt tuyết Lam Hải hay khong? Ống nước phia trước bị vỡ, đang
sửa, hai tiếng nữa mới co thể thong đường. Toi thấy hay la hai vị nghỉ ngơi ở
đay một lat, đợi ống nước sửa xong thi lại đi tiếp."

Tuấn Vũ đem sự giận dữ trut len người đan ong kia: "Ống nước bị vỡ a? Vỡ cai
con mẹ no, co lien quan cho gi đến trượt tuyết chứ?!"

Người nọ bị sắc mặt đỏ gay hung tợn của Tuấn Vũ doạ cho đi rụt lui lại từng
bước, tay vuốt vuốt lấy mũi minh.

Cổ Dương bo lết gượng đứng len noi: "Bọn toi biết rồi, cảm ơn anh!" Noi xong
thi đưa anh mắt ra hiệu, người đan ong kia nhanh như chớp chạy vu ra xa.

Cổ Dương lau vết mau tren miệng, e hem dọn giọng rồi noi: "Ben kia co quan ăn
Han Quốc, đến đo nghỉ ngơi chut, rồi toi sẽ giải thich với ong!"

"May cho rằng tao sẽ nghe lời may giải thich hay sao?" Tuấn Vũ giọng noi lạnh
thấu xương, khong co lấy một tia ấm ap nao.

Cổ Dương khong khỏi kinh hai, hắn ngẩng len thẳng thắn nhin Tuấn Vũ, noi: "Bọn
toi sắp kết hon rồi. Vị hon the ma toi nhắc đến luc vừa về nước chinh la Chi
Ảnh!"

Tuấn Vũ trong mắt hiện len một tia đau khổ, hắn cười khẩy: "Cổ Dương, may co
bản lĩnh thật đấy! Thấy tao đau khổ may rất vui vẻ phải khong? Bay giờ may trở
về la để cười nhạo tao đung khong?"

Cổ Dương thanh khẩn noi: "Vũ, nếu noi vậy, ong cho rằng toi sẽ trở về hay sao?
Thật đấy, tin tưởng toi đi, luc đo toi cũng đau khổ như ong thoi!"

Tuấn Vũ khong noi năng gi, nhin hắn hồi lau, anh mắt kia tựa hồ như oan trach,
nhưng lại cang nhiều tuyệt vọng: "Hai người thật sự sắp kết hon sao?"

"Đung vậy. Toi la muốn chờ ong tim được người yeu rồi mới kết hon, thế nhưng…"

"……"

"Nhưng Chi Ảnh co ấy… kha la nong ruột…"

"May khong để ý tao la người đan ong đầu tien của co ấy a?" Tuấn Vũ đột nhien
cười, nụ cười co chut ta ac.

Cổ Dương cười tự trao, thản nhien noi: "Toi yeu la yeu co ấy ở hiện tại, khong
để ý đến qua khứ của co ấy."

Trai tim Cổ Dương khong khỏi run rẩy. Sao hắn lại khong để ý chứ? Hắn cực kỳ
để ý. Nếu Chi Ảnh noi thẳng ra với hắn, thi hắn cũng khong đau long như vậy,
khong bị động như vậy.

Nhưng hắn lại khong biết, một chut cũng khong hề biết! Huống chi, hắn đa bị sự
giả dối kia che mắt. Lần đầu tien của co ta sao? Ngay hom đo…


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #108