Nhiệm Vụ


Người đăng: ngolam159789

Đi vào đại sảnh, Lâm Hàn nhìn liếc qua không khí nhộn nhịp nơi đây, trong lòng
không khỏi cảm khái, học viện này… đúng là cường giả như mây a, người người
đều không đơn giản.

Đây là Bộ nhiệm vụ, là nơi kiếm tìm tài nguyên được hầu hết đệ tử trong học
viện lựa chọn. Nơi đây không những chỉ thu hút đám học sinh nghèo, mà ngay cả
những đệ tử có bối cảnh lớn, có nguồn “tài trợ” khủng sau lưng thì vẫn phải
vào đây để tìm kiếm một số thứ hiếm có. Lâm Hàn nhìn liếc qua cả đại sảnh, hắn
phải cảm nhận được ít nhất mười luồng khí tức mạnh mẽ không thua gì Áo đỏ ngày
trước.

Là mình coi thường anh hùng thiên hạ rồi!

Lâm Hàn thầm cảm khái, lắc lắc đầu đi thẳng vào khu tình báo.

Khu này cũng là khu tụ tập nhiều cường giả nhất trong cả đại sảnh. Những nơi
khác đều treo nhiệm vụ có sẵn, nếu ai nhìn thấy nhiệm vụ nào vừa mắt thì nhận,
công cuộc tìm kiếm nhiều lúc khá là mệt mỏi vì không thể tìm được nhiệm vụ vừa
ý.

Nhưng khu tình báo thì khác, ngươi chỉ cần cung cấp cho họ thứ mà ngươi muốn,
họ sẽ đưa ra cho ngươi các nhiệm vụ có thể lấy được thứ đó, đồng thời còn cho
ngươi một số tình báo cần thiết, phạm vi tìm kiếm nhỏ đi rất nhiều, vì vậy,
hầu hết cường giả đều lựa chọn nhận nhiệm vụ ở đây.

Nhưng, nơi đây có lẽ không chỉ cung cấp tình báo đơn giản như vậy, mà còn là
nơi thu thập tình báo, thu thập thông tin về những người đã nhận nhiệm vụ, từ
vật phẩm họ cần, độ khó của nhiệm vụ, mức độ hoàn thành nhiệm vụ… từ đó đưa ra
phán đoán nhất định về năng lực cũng như đường lối tu luyện của từng người,
góp phần lớn lao trong việc giám sát đệ tử của học viện, đúng là một mũi tên
trúng hai con chim.

Lâm Hàn thì không để ý nhiều như vậy, thích thu thập thì thu thập, chẳng qua
chỉ là đoán đại khái mà thôi, hơn nữa, tình báo về hắn trong học viện này còn
ít lắm hay sao?

Ít nhất, tu vi đại khái của hắn, những thuật mà hắn thường dùng đều đã được
người trong học viện biết thừa rồi, không cần thiết phải che giấu cái gì.

Người xếp hàng khá đông, Lâm Hàn phải chờ gần hai giờ mới đến lượt mình. Tiếp
đãi hắn là một nữ sinh rất đẹp, có mái tóc ngang vai màu nâu đỏ cùng với khuôn
mặt hơi bầu bầu, có phần đáng yêu. Thấy Lâm Hàn ngồi xuống, nữ sinh nhoẻn
miệng cười, tiếng nói nhẹ nhàng dễ nghe hỏi:
- Chào bạn! Bạn cần gì?


  • Tôi cần thông tin về Nhuyễn Cơ Huyền! – Lâm Hàn mỉm cười đáp.


  • Ồ! Bạn chờ một chút nha!
    Nữ sinh nhẹ nhàng đáp một câu, thuần thục thao tác lên một dụng cụ ma pháp nào
    đó, rồi lại lùng sục bên dưới hộc bàn một chút, đưa ra cho Lâm Hàn ba tập tài
    liệu, từ tốn giải thích.


  • Đây là ba nhiệm vụ có phần thưởng là Nhuyễn Cơ Huyền, bạn đọc đi, tôi sẽ từ
    từ giải thích cho bạn.


Ba nhiệm vụ?

Lâm Hàn thầm cảm khái. Lợi hại thật, thứ mà Lâm Hàn hắn tưởng chừng khó kiếm
lắm, ở đây lại có tới ba cách để kiếm được. Nào, lấy đại một cái xem trước đã.

Lâm Hàn vừa cầm tập tài liệu đầu tiên lên, nữ sinh đã từ từ giải thích:
- Nhiệm vụ này được tuyên bố ra từ Thiên Thần Giáo Đình. Họ cần một loại dược
liệu tên là Mê Thần Hoa, đây là dược liệu chủ chốt để chế tạo Bồi Sùng Đan,
một loại đan dược đặc trưng của Thiên Thần Giáo Đình. Nhiệm vụ này được tuyên
bố quanh năm, một bông Mê Thần Hoa thành thục, đủ chín cánh hoa sẽ đổi được
một nhánh Nhuyễn Cơ Huyền. Còn Mê Thần Hoa là một loài hoa mọc quanh vùng Đầm
Lầy Ảo Mộng sâu trong rừng rậm Táng Hồn, nơi đó khá kỳ bí, bao phủ bởi một
loại độc chất có thể mê hoặc tâm trí con người, ngoài ra còn khá nhiều loại
sinh vật mang độc, kèm theo khả năng tấn công tinh thần lực rất mạnh. Khuyến
cáo là nên đạt tới tu vi Võ Đế hoặc Pháp Đế hãy tiếp nhận, tránh bỏ mạng oan
uổng.

Lâm Hàn gật gật đầu, ra vẻ đã hiểu, sau đó buông tập tài liệu này xuống. Tạm
thời hắn không muốn quay lại rừng rậm Táng Hồn. Trước đó Lâm Hàn còn có chút
nghé không sợ cọp, nhưng bây giờ hắn đã biết, rừng rậm Táng Hồn không phải là
nơi để con người tùy tiện đi đi lại lại. Hơn nữa, hắn vừa mới có đụng chạm với
Thánh Thú Băng Phượng, bây giờ quay lại đó khác nào tự mình tìm phiền phức
đâu?

Tiếp tục nhận lấy tập tài liệu thứ hai, nữ sinh giải thích:
- Nhiệm vụ này được tuyên bố ra từ Thần Tướng Chiến Quốc, nói chính xác thì
là đoàn lính đánh thuê Nhện Độc. Hiện tại họ đang cần một chiến tướng trong
chiến dịch sắp tới của quốc gia, chỉ cần gia nhập bọn họ, giúp họ đánh hạ mười
ngôi thành trở lên, trảm sát trên năm nhân vật cỡ phó tướng, là có thể giành
được Nhuyễn Cơ Huyền từ họ. Đánh giá độ khó tương đương với nhiệm vụ thứ nhất.
Chỉ là, sắp tới có lẽ Thần Tướng Chiến Quốc sẽ nhằm vào Tà Tông, làm không
khéo có thể bị kéo vào vòng xoáy mâu thuẫn liên miên, rất khó dứt bỏ.

Lâm Hàn nhíu nhíu mày, có chút ý động, nhưng hắn vẫn chưa quyết định ngay.
Chiến tranh không phải trò đùa, mặc dù Lâm Hàn không ngại tham gia vào đó, hắn
có tự tin vào tu vi của mình, nhưng “hậu chiến tranh” lại là một chuyện khiến
người ta khá là đau đầu, Lâm Hàn chưa sẵn sàng để đối mặt với thứ này.

Cứ từ từ đã, quan sát nhiệm vụ thứ ba rồi nói sau.


  • Đây là một nhiệm vụ hộ tống! Thân chủ là người của công hội Ma Pháp, mục
    tiêu cũng là về tới công hội ma pháp ở phía Đông – Đông Bắc, cần người hộ
    tống. Hiện tại thân chủ đang ở lại dịch quán trong thành Cửu Long. Đánh giá
    nhiệm vụ này không quá cụ thể, có thể là rất dễ, nhưng cũng có thể là rất khó.
    Nhiệm vụ này cũng chỉ mới tuyên bố hôm qua mà thôi.

Lâm Hàn nghe rõ hoàn toàn, nhắm mắt trầm tư một chút.

Cuối cùng, hắn lựa chọn nhiệm vụ thứ ba!

Không vì gì khác, đơn giản vì đó là nhiệm vụ khả thi nhất hiện tại. Nhiệm vụ
đầu tiên đối với Lâm Hàn có vẻ quá khó khi dính dáng tới rừng rậm Táng Hồn.
Nhiệm vụ thứ hai có vẻ rất khả thi, nhưng thời gian hoàn thành không phải là
ngắn, Lâm Hàn ước tính, kể cả thành công thì hắn cũng cần ít nhất là ba đến
bốn năm trên chiến trường, hơn nữa còn cần giải quyết “hậu chiến tranh”, sẽ
phải đối mặt với sự trả thù của phe địch, hoặc là sự phiền phức vô biên khi
bản thân đã xuất đầu trong một cuộc chiến, chuyện như vậy, Lâm Hàn cảm thấy
không thích tý nào. Mà tất cả hậu quả đấy chỉ có với điều kiện là hắn thành
công, nếu thất bại, hắn có khi còn phải trả giá bằng cái mạng nhỏ này cũng
không chừng.

Còn lựa chọn thứ ba, tuy rằng khá là khó lường, nhưng thời gian hoàn thành lại
khá ngắn, hậu quả không biết, nhưng có lẽ cũng chẳng đến mức tệ hại như nhảy
vào chiến tranh. Hơn nữa, thân chủ chỉ có một người, nếu như nhiệm vụ không
khả thi, hắn chuồn mất thì ai làm gì hắn? Thân chủ chưa chắc đã vượt qua được
khó khăn trên đường chứ nói gì đến phiền phức hắn.


  • Được, chính là nhiệm vụ này.

Lâm Hàn mỉm cười trả lại hai tập tài liệu cho nữ sinh, nói cám ơn rồi đứng lên
rời khỏi.


Dịch quán nằm ở trung tâm thành Cửu Long, cách Bộ nhiệm vụ cũng không quá xa,
Lâm Hàn từ tốn đi bộ cũng chỉ mất mười phút là tới.

Theo chỉ dẫn đi lên tầng hai, phòng chữ Địa số bốn, Lâm Hàn nhẹ nhàng gõ cửa
hai cái, chờ đợi hồi âm từ trong phòng.


  • Mời vào.

Qua hai giây, bên trong truyền ra tiếng nói của một thanh niên, giọng cũng khá
trầm ấm, nhưng bên trong lại ẩn giấu chút gì đó nặng nề.

Lâm Hàn đẩy cửa đi vào, đập vào mắt hắn là một gương mặt đầy nam tính cùng đôi
mắt đào hoa đầy quyến rũ, có chút thần thái gì đó giống người trung đông kiếp
trước. Người này mặc một bộ pháp bào trắng muốt, mũ trùm vắt ra phía sau, để
lộ mái tóc mượt vuốt ngược ra phía sau, nhìn qua cũng khá là phong cách.

Thấy Lâm Hàn đi vào, người này đánh giá hắn vài giây, sau đó hơi nhíu mày.
Nhưng hắn cũng chỉ nhíu mày mà thôi, không tỏ ra chút gì bất lịch sự. Mời Lâm
Hàn ngồi xuống, hắn từ tốn nói:
- Chào cậu, tôi là Gary Hoàng Lê. Cậu có thể gọi tôi là Gary hoặc Hoàng Lê
cũng được. Chắc hẳn cậu đến đây là vì nhiệm vụ tôi đã tuyên bố đúng không?

Lâm Hàn gật đầu đáp:
- Đúng vậy!


  • Có thể cho tôi biết tên cậu được chứ?
    Gary hỏi.


  • Tôi là Lâm Hàn.


  • Được rồi, cậu Lâm Hàn. Nhìn cậu chắc cũng không lớn hơn tôi, tôi mạn phép
    gọi thẳng tên cậu. Lâm Hàn, cậu biết nhiệm vụ lần này được đánh giá thế nào
    chứ?


Lâm Hàn lấy tập tài liệu ra, để lên trước mặt, bình tĩnh đáp:
- Đánh giá nhiệm vụ cấp Địa, yêu cầu tu vi cấp Đế, hoặc ít nhất là cấp Hoàng!


  • Đúng vậy! Và tôi có thể nói cho cậu biết, đây không phải là nhiệm vụ cấp
    Địa bình thường, tôi yêu cầu người có tu vi ít nhất phải đánh bại được tôi,
    Ách…

Gary không nói thêm nữa.

Một thanh vũ khí kỳ lạ, đao không ra đao, kiếm không ra kiếm đang lập lòe ánh
sáng sắc lạnh trong mắt hắn. Không biết từ lúc nào, thanh vũ khí này đã gác
lên cổ hắn, chỉ cần nhích thêm một bước, đầu của Gary có lẽ sẽ rơi xuống đất.

Gary thầm giật mình kinh hãi, tu vi của hắn hiện tại đã là Pháp Hoàng cấp bảy,
có thể nói là thế hệ tài tuấn trong lớp trẻ tuổi, nhưng thiếu niên còn trẻ hơn
hắn trước mắt lại có thể vô thanh vô tức gác đao lên cổ hắn mà hắn không biết.
Gary thầm chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nếu thiếu niên kia có ý đồ xấu gì với
hắn, có lẽ giờ này hắn đã là một thi thể.

Gương mặt lạnh lùng thu kiếm lại, dáng vẻ chảnh vô cùng, trong lòng Lâm Hàn
thầm đắc ý, một tháng luyện thuật rút kiếm của hắn cũng hiệu quả ra phết. Ngay
cả một Pháp Hoàng cũng có thể bị hắn gác đao lên cổ trong lúc không để ý,
đương nhiên, nếu là trong chiến đấu, Gary có lòng đề phòng thì Lâm Hàn cũng
không có dễ thành công như vậy.

Bình tĩnh lại, Gary cũng nhận ra chút điểm mấu chốt trong đó, nhưng hắn cũng
phải công nhận một điều, thiếu niên trước mắt này không phải là nhân vật dễ
chơi, ít nhất, hắn có năng lực để chiến đấu với mình, thậm chí đánh bại mình!

Thứ kiếm thuật kia nhanh thì có nhanh, nhưng đánh nhau, chưa chắc Gary đã sợ,
nhưng ai mà biết người trước mắt còn thủ đoạn gì không? Nhìn hai tay của hắn
tuy rằng có vết chai, nhưng cũng không dày đặc như người cầm kiếm lâu năm, hẳn
chỉ mới luyện. Đao thuật này có lẽ không phải bài tẩy của hắn!

Không thể không nói, sức quan sát của Gary khá là nhạy bén, có thể nhận ra
được Lâm Hàn chỉ mới luyện kiếm mà thôi.

Đánh giá Lâm Hàn thêm một chút, Gary suy nghĩ rồi nói:
- Được rồi! Tôi thừa nhận cậu có thực lực tiếp nhận nhiệm vụ này, tôi có thể
nói nội dung nhiệm vụ với cậu. Nhưng cậu phải lập khế ước với tôi, dù cho cậu
có tiếp nhận hay không, nội dung nhiệm vụ này tuyệt đối cũng không thể tiết lộ
ra ngoài.

Vừa nói, Gary vừa đưa ra một quyển trục màu lam đang phát sáng. Quyển trục mở
ra, ma pháp trận bên trong được phát động, lộ ra một tia sáng nhẹ chiếu vào
đôi mắt Gary.

Lâm Hàn gật đầu đồng ý, chủ động tiếp nhận ánh sáng kia chiếu vào mắt mình.
Qua mười giây, ánh sáng tan đi, Lâm Hàn cảm thấy tinh thần lực của mình đã bị
một chút gì đó ràng buộc. Lâm Hàn biết, đây là khế ước, chỉ cần hắn không tiết
lộ nội dung nhiệm vụ ra, khế ước sẽ biến mất dần dần, nhưng nếu hắn tiết lộ,
khế ước có thể trỗi dậy bất cứ lúc nào, hủy hoại tinh thần lực của hắn. Nhẹ
thì tổn thương, nặng thì mất mạng như chơi.

Sở dĩ Lâm Hàn dễ dàng tiếp nhận khế ước mà không lo có trò bịp gì là vì hiện
tại hắn đang ở sân nhà, ở học viện Cửu Long, hắn cũng không tin tên này dám
làm gì với hắn ở nơi này. Mà kể cả có trò bịp, Lâm Hàn vẫn thừa tự tin mình có
thể giãy ra được, cho tên này một vố đau đớn.


  • Được rồi, anh có thể nói kỹ càng về nhiệm vụ với tôi!

Gary gật đầu đáp:
- Tôi đang bị tổ chức ma pháp sư Vong Linh truy sát! Tôi có một số tình báo
quan trọng, cần trở về công hội ma pháp để thông tri, nhưng hiện tại xung
quanh không có ai, nên tôi mới cầu sự trợ giúp từ học viện Cửu Long.


  • Tại sao không nhờ đoàn hộ tống? Lính đánh thuê của Thần Tướng Chiến Quốc
    rất thiện việc này, hơn nữa, anh thuê người hộ tống nên có thể liên lạc và hội
    hợp ngay trong thành Cửu Long này, học viện chúng tôi cũng không để ý mấy
    chuyện nhỏ như thế!
    Lâm Hàn đưa ra nghi vấn lớn nhất. Rõ ràng thuê một đoàn người hộ tống sẽ tiện
    hơn rất nhiều, vì sao phải đi tuyên bố nhiệm vụ như vậy? Hơn nữa, nhiệm vụ ở
    đây chỉ dành cho một người tiếp nhận?


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #37