Anh Không Đảm Bảo


Người đăng: kimtayon

Lập Y nhắn tin cho Bạch Dương, cả hai đã nhất trí tối nay sẽ đi ăn ở Giã Dực
Ý, một nơi mà nhóm của cô rất thích.

Khi đến Giã Dực Ý cô chưa kịp hỏi thăm thì đã có người dẫn cô đến một bàn ăn.
Bạch Dương đang ngồi ở đó. Gương mặt lạnh lùng quen thuộc, đôi mắt nhỏ ánh lên
nhìn về phía cô.

Lập Y cười cười, cô lên tiếng trước: “Sư huynh, anh đến sớm thật đó!”

Bạch Dương nhìn ngắm gương mặt của cô, trong đôi mắt anh nhuốm màu buồn bã.

Trong bữa ăn anh không nói nhiều, chỉ ngồi lắng nghe Lập Y kể về những chuyện
của cô ấy, tất nhiên trong câu chuyện không có sự xuất hiện của Vương Lâm
Phong. Anh đặc biệt thích ngồi nghe cô nói chuyện, chỉ có lúc này trong mắt cô
mới tồn tại hình ảnh của anh.

Bạch Dương rất lãnh đạm, cho nên tình cảm của anh cũng giống như vậy. Anh thầm
lặng đến đáng sợ, chưa bao giờ anh làm giúp cô việc gì mà nói cho cô nghe.
Chưa bao giờ anh thể hiện ra ngoài. Thứ Bạch Dương muốn là tình cảm từ chính
con tim của cô, anh không muốn gượng ép.

Bạch Dương lên tiếng: “Em và tên kia quay lại rồi à?” Đây không giống một câu
hỏi, nhưng anh muốn xác minh lại, thử xem có đúng hay không.

Lập Y gãi đầu, cô hơi ngại. “Dạ!”

Nhìn đôi mắt tràn đầy ý cười của Lập Y, tim anh hơi loạn nhịp, nhưng không
phải là do rung động mà chính vì đau lòng. Hóa ra sau ba năm trái tim của cô
cũng không hướng về anh, hóa ra tình cảm bấy lâu cô dành cho Vương Lâm Phong
không hề phai nhạt đi chút nào, hóa ra…hóa ra chính anh cũng không nhận ra
tình cảm mình dành cho cô gái này lại lớn lao đến thế.

Bạch Dương đã nói với lòng, anh không muốn làm kẻ thất bại. Nhất là thất bại
trước tình cảm của chính mình, anh không cho phép bản thân bỏ cuộc. Là người
đến sau nhưng chưa chắc anh là người thua cuộc. Đã nói như vậy nhưng giờ nhìn
gương mặt hạnh phúc đó, sao anh có thể thắng được, không thể thắng được.

“Nhất định phải hạnh phúc. Em phải hạnh phúc với lựa chọn của chính mình.”
Bạch Dương cất giọng trầm ấm xua đi tất cả những nỗi niềm trong lòng.

Lập Y hơi ngây người, nhưng ngay sau đó đã được thay thế bằng nụ cười thường
thấy.

Sau khi dùng bửa xong Bạch Dương đưa cô về nhà. Dừng trước căn hộ của cô, anh
không nói nhiều chỉ vẫy tay rồi phóng xe đi. Anh không muốn để cô nhìn thấy
thần sắc không vui của mình.

Lập Y lên nhà. Cô vừa bước lên bậc tam cấp thì đột ngột một bóng đen bước ra,
nhìn kỹ thì chính là Vương Lâm Phong. Lập Y rất ngạc nhiên, anh đã đứng đây từ
khi nào chứ.

Vương Lâm Phong hờ hững nói: “Em ăn uống quên luôn cả đường về cơ đấy.”

Lập Y mở cửa, Vương Lâm Phong hiên ngang đi vào, anh ngồi xuống chiếc sofa
chính diện, giở giọng đại chủ tịch “chờ lâu quá, khát nước rồi.”

Cô đúng là không còn đường nào để nói nữa, anh ấy đúng là càng ngày càng yêu
nghiệt. Vương Lâm Phong nhấp một ngụm trà nóng, anh đặt cốc xuống nhìn cô.

“Lại đây xem nào!” Anh mở rộng tay, vẫy cô vào.

Lập Y ngoan ngoãn bước tới, cô để mặc cho anh xoa đầu, véo má, cứ như đang
chăm sóc một chú cún con.

Vương Lâm Phong quan sát một lượt căn nhà. Cũng không tệ, phòng ốc đầy đủ, bàn
ghế cũng rất ngăn nấp, đủ điều kiện để Lập Y sinh sống. Anh nghiêng đầu suy
nghĩ một lúc. “Lập Y em dọn nhà đi.”

Cô không hiểu, ngước đầu lên nhìn anh: “Không được, gần đến tết rồi, em phải
tích cóp tiền.”

Vương Lâm Phong lại nhìn vào mắt cô, anh nói bằng chất giọng rất nghiêm túc:
“Nếu như ngay lúc anh không kềm chế được mà bạn em về thì sao?”

Lập Y không thể ngờ được chủ tịch đáng kính trước mặt lại có thể nói ra câu đó
cơ đấy.

“Anh yên tâm, sẽ không có chuyện em để anh có cơ hội gì để gọi là kềm chế
đâu.”

Vương Lâm Phong nhìn cô, anh cứ cảm thấy gần đây có phải anh hơi dung túng cô
quá không. Càng ngày càng to gan thấy rõ.

Đến chín giờ tối mặc cho Vương Lâm Phong có nói thế nào, năn nỉ ra sao thì Lập
Y vẫn quyết định không cho cái người nguy hiểm này cư ngụ tại nhà cô dù chỉ
một đêm.

Ra đến bên ngoài, anh nhìn đồng hồ sau đó lấy điện thoại ra, tác phong lạnh
như băng: “Giai Mỹ cô mua cho tôi một căn hộ gần tòa nhà xxx, càn gần càng
tốt.”

Anh ra ngoài lạnh lùng là vậy, bá khí là vậy, nhưng khi ở cùng với Lập Y mới
thật sự lộ bản chất của mình.

Khi anh vừa bước vào văn phòng lập tức nhìn thấy An Kỳ. Từ ngày bị Lập Y hiểu
lầm anh không hề gặp lại cô gái này. Người trước mặt anh chẳng ai khác là một
ngôi sao nổi tiếng có sức ảnh hưởng bậc nhất làng giải trí hiện nay. Tập đoàn
VP đã ký hợp đồng với cô ấy từ năm năm trước, những phần mềm hay mặt hàng do
An Kỳ làm người đại diện đều tạo nên sức hút rất lớn.

Vương Lâm Phong quen cô ấy khi anh còn học đại học, nhưng cảm xúc anh đối với
cô chỉ đơn thuần giống như anh trai và em gái. Những năm anh điều trị ở nước
ngoài đều do một tay cô ấy chăm sóc, tất cả mọi thứ. An Kỳ rút khỏi ngành nghề
của mình ba năm, cô hy sinh nhiều như vậy, để đổi lại một cái nhìn lạnh thấu
xương tủy.

Vương Lâm Phong quét mắt qua An Kỳ, đột nhiên cô cảm thấy sợ hãi, mặc dù trước
giờ cô không cảm thấy được sự ấm áp từ anh nhưng cái nhìn lạnh lẽo này cô cũng
chưa bao giờ chứng kiến.

An Kỳ bước tới kéo ống tay áo anh, không nói gì anh dứt khoát giựt tay ra.
Ghét cô đến như vậy ư? Anh không thích cô chạm vào sao? Mọi thứ của cô anh đều
ghét à, tàn nhẫn thật đấy!

An Kỳ sở hữu một cơ thể rất nóng bỏng, bất kỳ một người đàn ông nào lướt mắt
qua đều không thể làm ngơ được. Nhưng cô biết với anh không thể sử dụng cơ thể
làm lợi thế được, khả năng cao là anh sẽ quay qua xem thường cô.

An Kỳ rất biết ứng xử cô nhỏ nhẹ: “Lâm Phong chuyện hôm đó em không cố ý.”

Vương Lâm Phong nở nụ cười tẻ nhạt, không cố ý, chẳng lẽ anh còn không nhìn
thấy. Một người như cô ấy anh không buồn để vào mắt, chút tình cảm anh em cũng
không còn. Muốn dùng thủ đoạn rẻ tiền để chia cắt tình yêu của anh ư?

An Kỳ nhíu mày nhìn anh, cô thấy rõ sự chán ghét trong mắt anh. Cảm giác bị
người mình yêu ghét bỏ đúng là không dễ chịu chút nào.

Cô biết rõ với tính cách cố chấp của Vương Lâm Phong dù cô có nói thế nào anh
chắc chắn cũng khó có thể tha thứ cho cô. Mặc dù biết anh lạnh lùng như thế,
vô tâm như thế, nhưng tim cô vẫn không thể cưỡng lại được sự thu hút đó.

An Kỳ rời đi, anh không hề nhìn cô lấy một cái.

Tiệc cuối năm của tập đoàn VP cuối cùng cũng được định ngày tổ chức, khách mời
ngoài những người trong tập đoàn thì còn có cả các đối tác lớn nhỏ, ngay cả An
Kỳ cũng được mời.

Tiệc năm nay được thông báo sẽ tổ chức vô cùng lớn vì với sự trở lại của chủ
tịch đương thời.

Vương Lâm Phong đang rất tích cực làm xong công việc của mình, anh muốn sau
khi buổi tiệc này qua đi sẽ bí mật chuẩn bị một lễ giáng sinh cực kỳ bí mật
cho Lập Y. Anh rất thích mỗi lần cô nhìn anh với ánh mắt đầy vẻ sùng bái.

Lập Y vừa bước vào nhà đã gào thét chói cả tai: “A Phân à! Nhìn tủ quần áo này
đi, có thể mặc đi dự tiệc của công ty được không? Hả?”

A Phân đang nhai miếng táo xanh cũng buồn chán chêm vào thêm vài câu: “Cậu
chưa đủ lớn để dự cái gọi là tiệc đâu. Đấy, cứ mặc mấy cái đầm suôn dài đó đi,
áo phông kìa, hoddie kìa, giày thể thao kìa. Rồi sau đó cùng anh trai Vương
Lâm Phong vào dự tiệc. Nói thật nhìn lạ đống quần áo của cậu tớ thật không
biết có phải mình đang ở cùng một nữ sinh trung học hay không.”

Lập Y nhăn nhó nhìn những “bảo bối” của mình đang nằm gọn gàng trong tủ. Những
món đồ này đều là cô nhận được từ sinh nhật năm ngoái, không phải do cô mà là
mẫu thân đại nhân đã chọn mà. Mẫu thân đại nhân của cô biết rất rõ đứa con
thân yêu của bà không thích ăn mặc những bộ quần áo hở hang hay quá trưởng
thành. Ngay cả lúc đi làm cũng chỉ đơn giản diện áo sơ mi cùng quần jean.

Sở thích của cô là vậy làm sao thể thay đổi được.

Lập Y chạy đến níu tay A Phân: “Cậu không muốn mình bị mất mặt đâu đúng không?
A Phân đại nhân người cứu tiểu nữ đi mà.”

“Được thôi, thế dùng thân báo đáp thì sao hả?” Vừa dứt lời quả táo trong tay
bị cô nàng quăng ra một xó, rất nhanh đã ôm lấy Lập Y “giở trò lưu manh”

Đến tối sau khi đùa giỡn mệt lã người hai cô gái quyết định đi ngủ, Lập Y vừa
leo lên giường thì Vương Lâm Phong gọi tới, anh đang ăn tối, giọng nói rất
trầm và ấm: “Em đang ăn đấy à, hay đang ngủ?”

“Tại sao câu đầu hỏi em lúc nào cũng là ăn và ngủ vậy!” Cô tức tối truy hỏi
cái người bên kia.

Anh nói đùa bằng giọng rất nghiêm túc: “Về đến nhà em không làm gì ngoài hai
việc đó đâu.”

Lập Y tức tối muốn dập máy nhưng lại nghe một câu nói: “Anh chờ em, chờ đến
khi nào em sẵn sàng.”

Cô hiểu rất rõ ý anh muốn nói, khi nào cô sẵn sàng cùng anh về gặp gia đình.
Cũng muốn cô dắt anh về ra mắt gia đình mình, chưa biết khi nào, nhưng anh sẽ
chờ.

Đến ngày tổ chức tiệc cuối năm, Lập Y sau khi qua một buổi “huấn luyện” về
tiệc tùng đã nắm chắc trong tay những vấn đề tất yếu. Nhưng việc cuối cùng
chính là trang phục, đi đến mấy cửa hiệu quần áo nhưng nhìn lại đống đồ Lập Y
mua và quần áo ở nhà cũng chính là cùng một phong cách.

A Phân quyết định đến khu mua sắm tốt nhất mà cô thường hay lui tới. Chọn tới
chọn lui cô ném cho Lập Y một bộ váy màu trắng.

Đang đọc một quyển tạp chí A Phân nghe tiếng động liền ngước mắt lên. Hàm răng
trắng sáng đều tăm tắp hé lộ sau nụ cười tươi. A Phân nhìn cô bạn trẻ con của
mình dường như đã thay đổi hoàn toàn, chiếc đầm ren trể vai màu trắng vừa tôn
màu da lại làm nổi bật lên hai cái xương quai xanh tuyệt đẹp của cô. Chiếc eo
nhỏ nhắn được tôn lên vô cùng đẹp đẽ sau mảnh ren xuyên thấu mềm mại.

A Phân nhìn mái tóc thắt lệch một bên của Lập Y mặc dù rất đẹp nhưng lại còn
hơi trẻ con, không hề phù hợp với bộ váy này chút nào, A Phân tiện tay gỡ nó
xuống, mái tóc nâu bung xõa che thấp thoáng bờ vai nhỏ nhắn của cô.

A Phân cố tỏ ra đang nghiên cứu, cô nhìn đăm chiêu vào Lập Y: “Anh ta sẽ bị
cậu mê hoặc, rất có thể ngay cả thân mình cũng dâng cho cậu luôn.”

Lập Y nhìn con người đầu óc sâu bọ đứng trước mặt mình, nếu không phải nghề
hàng không coi trọng cơ thể thì Lập Y sẽ không ngại đánh chết cô bạn này đâu.

Hôm nay là ngày được đi ăn toàn là đồ ngon mà còn là miễn phí nên Lập Y quyết
định chuẩn bị sớm hơn một tiếng trước. Bình thường mỗi lần đến công ty cô đều
không trang điểm hôm nay cũng vậy chỉ có thoa một lớp son đỏ để làm tăng độ
nổi bật của khuôn mặt.

Vương Lâm Phong trong chiếc McLaren 720S trắng bóng đỗ trước nhà của A Phân.
Anh tựa người vào cửa xe, dáng vẻ lạnh lùng vô cùng. Những người đi ngang nếu
không trầm trồ vì chiếc siêu xe thì là bàn tán về nhan sắc của người sở hữu
nó. Nhưng anh không hề để ý gì đến lời nói của mọi người, ánh mắt luôn hướng
lên cửa sổ ngôi nhà A Phân.

“Lâm Phong.”

Nghe gọi, theo bản năng anh nhìn về hướng phát ra tiếng nói. Hàng mày kiếm khẽ
chau lại, trống ngực bên trong đang loạn nhịp, đôi mắt sắc lạnh tràn đầy ý
cười.

Vương Lâm Phong đưa tay xoa đầu cô. Một tốp toàn con trai đi ngang qua bỗng
nhiên đều đưa mắt nhìn về phía Lập Y, anh nhận ra điều kỳ lạ liền lập tức thúc
cô ngồi vào xe. Muốn nhìn người của anh? Còn lâu.

Đến nhà hàng tổ chức tiệc Lập Y vô tình trở thành tâm điểm khi cùng xuất hiện
với chủ tịch. Cô nhìn anh không có mấy gì là quan tâm, nhưng cô lại nghe không
quen mấy kiểu lời nói như thế này, tổn thương vô cùng.

Lên đến đại sảnh Lập Y được các đồng nghiệp nam bắt chuyện khá nhiều, anh đang
tiếp khách cũng không chuyên tâm được, cứ nói chuyện với đối tác hai ba câu
lại dõi mắt qua nhìn cô. Nhìn thấy cô cứ xoa xoa hai cánh tay, anh chau mày,
trời này đúng là rất lạnh cô còn ăn mặc phong phanh như vậy. Bất giác cảm thấy
hơi dỗi.

Từ trong đám đông An Kỳ bước tới cô ấy không dám nhìn thẳng mặt Vương Lâm
Phong vì rất có thể sẽ bị tia lạnh làm đông cứng.

Cô chỉ lẵng lặng nhìn bóng lưng cao lớn đó, một lời cũng không thốt lên được.

Lập Y đang nhìn chăm chăm vào các món ăn trên bàn thì một vòng tay rộng đã
quàng qua vai cô đắp lên một cái áo khoát. Anh thì thầm vào tai cô: “Trời lạnh
như vậy, sau này không cho em mặc những bộ quần áo này nữa.”

Cô nhè lưỡi nhìn anh cười, Vương Lâm Phong theo bản năng xoa đầu cô. Hành động
nhỏ này đã khiến các nhân viên nữ càng đề cao vị chủ tịch của mình hơn nữa.

Vương Lâm Phong kéo cô ra khỏi bàn ăn, cứ ăn miết không hề để anh vào tầm mắt,
đến lúc về phải giáo huấn một cách nghiêm khắc mới được.

Cô và anh đang đứng dưới đại sảnh bỗng nhiên từ đằng sau Vương Tiểu Di bất ngờ
chen vào giữa họ. Cô nàng vô cùng xinh đẹp trong bội váy màu nude, Vương Tiểu
Di khoát tay Lập Y rất thân mật. Vương Lâm Phong bị đẩy ra đang rất hậm hực,
người ngoài cản trở anh thì không nói đằng này lại là cô em gái của mình, có
quá đáng không chứ.

Buổi tiệc sắp kết thúc thì An Kỳ xuất hiện một lần nữa, cô quan sát thấy anh
đã đi tiễn khách mới lén lại gần bắt chuyện với Lập Y. An Kỳ nhìn cô một lúc
mới ngỡ ngàng, cái người một tháng trước sau có thể thay đổi đén như vậy,
trưởng thành ra rất nhiều.

“Chào cô.”

Lập Y nhìn một lúc mới giật mình nhận ra người đang đứng trước mặt mình chính
là đại minh tinh quốc dân rất nổi tiếng. Theo phản xạ liền cuống quýt không
biết cư xử thế nào.

“Chào chị, bên ngoài chị đẹp hơn trong phim nữa đấy.”

An Kỳ mỉm cười sắc sảo. Nổi buồn trong mắt càng sâu hơn. Anh ấy thích loại con
gái ngây thơ hoạt bát ư? Anh ấy trầm tĩnh như vậy, cao ngạo như vậy, ít nói
như vậy, cô gái này hoàn toàn là ngược lại với anh. Nhưng cô ấy phải chăng
chính là mảnh ghép thích hợp nhất của anh. Cô ấy bù đắp cho anh những cái anh
thiếu và ngược lại. Cô ấy có thể không cần giỏi giang vì đã có anh lo lắng,
anh ấy trầm tính vì cô ấy lúc nào cũng huyên thuyên bên cạnh.

Hạnh phúc như vậy có mơ cũng không được.

An Kỳ bí mật lao đi giọt nước mắt sắp rơi. Cũng may do xung quanh tối quá nên
không ai thấy cô khóc.

Vương lâm phong sau khi tiễn khách đã quay lại đại sảnh, anh thấy hai người
đang nói chuyện thì lo lắng ra mặt, lập tức đi tới kéo Lập Y ra sau mình. An
Kỳ cười khổ, chẳng lẽ nhìn cô giống như rất nguy hiểm ư.

Vương Lâm Phong lạnh nhạt: “Cô đừng lại gần người của tôi.”

An Kỳ quả thật không thể nói gì. Là cô sai trước, cô biết điều đó, nhưng tận
sâu trong lòng cô luôn mong rằng anh sẽ tha thứ. Nhưng mọi thứ đã không như
mong đợi.

Lập Y ngẩn người, hai người họ sao lại…

An Kỳ không muốn nói nhiều, cô chỉ nói một câu: “Ngày mai em đi Mỹ rồi, anh
tiễn em được không?”

Vương Lâm Phong sắc mặt không thay đổi: “Tôi bận rồi.”

An Kỳ cố cấu vào tay mình để ngăn nước mắt, cô quay đầu: “Một lần thôi, làm
ơn! Là sân bay xxx.”

Lập Y nhăn mặt không biết rốt cuộc họ đang nói đến việc gì. Cô chỉ hiểu sơ sơ
là đại minh tinh nổi tiếng sắp ra nước ngoài thôi. Trọng tâm chính là cái vị
nổi tiếng này đang nhằm vào bạn trai của cô a.

Lập Y vừa vào xe thắt dây an toàn đã bị anh nổi thú tính kéo vào lòng, hơi thở
ấm nóng phả vào tóc.

“Anh làm gì vậy?” Cô ngây ngốc, sắp vào miệng cọp mà vẫn dửng dưng như không.

“Sau này không cho em mặc những bộ quần áo này nữa.” Anh vừa vuốt tóc cô vừa
giáo huấn.

Lập Y phồng má, cô vốn dĩ đã cất công mặc cho anh xem cơ mà. Không khen một
câu thì thôi lại còn làm cô hụt hẫn như vậy. Lập Y đẩy anh ra: “Tại sao?”

“Nếu em còn thế này, anh không đảm bảo.”

Không đảm bảo?

Cái gì không đảm bảo?

Là…khi hiểu ra vấn đề. Đôi má bất giác nóng phừng lên, cô đánh vào ngực anh,
anh thì lăn ra cười.

Chạy một lúc Lập Y cảm thấy đây không phải đường đến nhà A Phân, cô tính quay
qua hỏi thì anh đã trả lời giúp cô: “Hôm qua nghe em nói bạn em phải bay gấp,
vậy nên tối nay ở nhà anh đi.”

Sau câu nói “không đảm bảo” của người nào đó, lòng tin của cô đột nhiên không
còn đọng lại tí gì. Cô rất muốn nói không nhưng đang ở trên đường, chỉ có một
ý: cam chịu.

Vương Lâm Phong đưa cô đến căn hộ gần công ty. Anh vào lựa một bộ quần áo thể
thao rồi mang ra cho cô, sau đó láy trong tủ lạnh một ít rau củ và thịt. Lập Y
thay đồ xong, cô ra sau bêp nhìn anh nấu ăn.

Vương Lâm Phong nhìn cô lại bật cười, nhìn ống tay áo và ống quần đáng thương
phải xăn đến mấy vòng mới lộ được bàn tay và bàn chân nhỏ nhắn của cô. Nhìn cô
thế này anh chỉ muốn ức hiếp một chút, Vương Lâm Phong kéo tay cô đến gần
mình, anh chỉ cô cách thái rau củ, cùng cô nấu ăn.

“Anh đã nói sẽ dạy em nấu ăn, hôm nay có cơ hồi rồi.”

Vương Lâm Phong rất cao, Lập Y phải ngước lên mới nhìn thấy mặt anh. Trong lúc
đó đôi môi anh đã bất ngờ áp lên môi cô, mùi hương đàn ông ập vào mũi, anh dồn
cô đến chân tường, tay muốn đẩy anh ra nhưng bờ môi lại không thể tách ròi.
Bàn tay tham lam không tự chủ xâm chiếm cơ thể cô, đến khi thú tính không thể
kềm chế được anh mới rời cô, đẩy cô vào phòng.

“Vào đó đợi, khi nào có ăn anh sẽ gọi.”

Lập Y ngoan ngoãn nghe lời anh. Cô nằm xuống giường, mền và gối đều có mùi của
anh. Cô biết lúc nãy anh dừng lại là vì nghĩ cho cô, anh không muốn cô cảm
thấy khó chịu, anh nghĩ cho cô như thế, cô rất hiêu. Vì vậy nên cô yêu anh rất
nhiều, yêu hơn cả bản thân cô.

Ăn tối xong Vương Lâm Phong vào phòng làm việc. Cô đứng bên ngoài nhìn cảm
thấy không mấy vui vẻ. Lập Y mím môi nép vào cửa, cô nói rất nhỏ: “Anh chưa
ngủ sao?”

Vương Lâm Phong vỗ vào ghế: “Anh sẽ ngủ ở đây.”
Lập Y rất đau lòng, ngủ không đúng tư thế sẽ dẫn đến đau lưng, đau cổ. Lập Y
cuối đầu không đành lòng.

“Vào ngủ đi anh.” Nói xong cô quay về phòng.

Nhưng đi được hai bước, suy nghĩ rất kỹ cô mới mở miệng: “Nhớ là chỉ ngủ
thôi.”

Vương Lâm Phong nằm cười cười, cô nhìn anh khó hiểu. Anh vòng tay qua ôm lấy
cô, cất tiếng trầm ấm: “Em biết anh nghĩ gì không?”

Lập Y lắc đầu. Vương Lâm Phong xoa xoa má cô, “nhìn em lúc này và lúc còn năm
nhất đúng là không khác nhau mấy.”

Lập Y hớn hở chồm lên ngực anh, từ trước đến giờ nghe người ta khen mình còn
rất trẻ, Nhị ca cũng gọi cô là “tiểu muội hack tuổi” nhưng chưa lần nào nghe
chính miệng anh khen cô như vậy.

Cô chọc chọc ngực anh, “là khen em đúng không?”

Vương Lâm Phong “không hề nương tay” anh gãi mũi thẳng thừng tuyên bố: “Không
phải, ý anh là em vẫn…ngố như vậy.”

Lập Y bật dậy đánh tới tấp vào Vương Lâm Phong, anh thì vui vẻ để cho cô đánh.

Cô đánh xong thì lăn ra nằm, ngoan ngoãn để cho anh ôm. Hai người ôm nhau ngủ,
à ừm…và ngủ rất trong sáng.


Em Có Thể Yêu Anh Lần Nữa?! - Chương #7