Lấy Lòng Gia Đình Vợ


Người đăng: kimtayon

Vương Lâm Phong cầm tập tài liệu trong tay miệng như cười như không, tiện tay
đặt tập thống kê xây dựng qua một bên. Tập đoàn Mộc thị hóa ra cũng chỉ là một
danh xưng, không hiểu những cổ đông trong đấy suy nghĩ thế nào lại đi đầu tư
vào một tập đoàn gian thương như thế. Các công trình xây dựng dưới sự chịu
trách nhiệm của Mộc thị đều bị ăn xén vật tư nguyên liệu không ít, nhiều năm
trở lại đây đều bị các cơ quan nhà nước nhòm ngó đến. Mộc thị? Để xem các
người tồn tại được bao lâu.

Không nhúng tay vào thì thôi nhưng một khi Vương Lâm Phong đã làm thì chỉ có
thể ra tay tàn nhẫn. Đụng vào người nhà của anh thì đừng mong yên ổn. Vốn dĩ
ngày trước chuyện của Tiểu Di anh không làm ầm ĩ là bởi vì em ấy bảo đừng
nhúng tay vào, một phần cũng vì nhà họ Quách lên tiếng thay cho con dâu tương
lai của họ.

Anh không giở thủ đoạn đen tối, anh chỉ cung cấp bằng chứng cho các cơ quan có
thẩm quyền xử phạt. Suy nghĩ một lúc cũng có chút mệt, Vương Lâm Phong ngã
lưng ra ghế nhắm mắt một lúc.

Lập Y đang nhàn rỗi nằm ở nhà chẳng có chuyện gì làm, hôm nay đáng ra cô phải
đến công ty nhưng cũng tại Vương Lâm Phong bảo cứ nghỉ thêm một ngày nữa nên
thành ra cô đang trong tình trạng rảnh rỗi đến chán chường.

Ngồi trên sofa nhàn hạ cắn hạt dưa, đúng lúc trên TV chiếu đến cảnh nữ chính
cuối cùng sau nhiều tháng giữ gìn trong sạch cũng bị nam chính nữa đêm gõ cửa
ăn sạch, mà đáng thương ở chổ đến cả cái xương cuối cùng cũng không buông tha.

Bỗng nhiên nhớ lại chuyện mình đã kiềm hãm ham muốn của ai đó rất rất lâu rồi
thì phải. Lập Y không phải không hiểu nhu cầu cấp thiết của ai đó nhưng mà cứ
mỗi lần “hành sự” là lại hóa đần ra. Điển hình là tuần trước lúc Lập Y tắm ra
thì anh rời khỏi bàn làm việc, đột ngột tiến đến hôn lấy cô khiến cô không kịp
phản ứng, bàn tay không sạch sẽ cứ thế vuốt ve khắp cơ thể khiến nhiều lần cô
phải rùng mình. Nhưng lúc đấy cơ thể Lập Y lại cứng cả ra, Vương Lâm Phong
cũng không tiến thêm bước nữa mà thay vào đó là nằm gặm cổ cô, khiến cho bây
giờ trên cổ vẫn còn in hằng dấu vết mờ ám của người nào đó.

Nhắc đến lại cảm thấy giận.

“Ting tong...” chuông cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Lập Y.

Nghe thấy chuông reo Lập Y liền lật đật chạy ra mở cửa, bình thường chỉ có A
Phân và Vương Tiểu Di đến nhưng hôm nay A Phân có lịch bay còn Vương Tiểu Di
hình như nghe nói hôm nay có hẹn với phụ mẫu nhà cô đi mua sắm rồi. Cô không
hiểu sao họ lạ hợp nhau đến như thế, có nên gọi đó là duyên số không nhỉ.

Vừa mở cửa ra thì Lập Y hơi ngỡ ngàng vì người đừng trước mặt cô, người này
không ai khác chính là ngôi sao hạng A Thái Thanh Hà, phu nhân của tập đoàn
Mộc thị, người đàn bà vì danh lợi mà bỏ mặc gia đình.

Đang còn ngẩn ngơ vì không hiểu sao bà ta lại có mặt ở đây thì Thái Thanh Hà
đã ngang nhiên bước vào nhà. Lúc này Lập Y không biết phải xử lí thế nào vì dù
sao bà ấy cũng là một người nổi tiếng nếu thẳng thừng mời bà ta ra khỏi đây
thì đúng là không thể, nhưng nếu để Vương Lâm Phong trở về nhìn thấy được thì
anh ấy sẽ nổi giận cho xem. Vì cô hiểu rất rõ mối quan hệ giữa hai người tồi
tệ đến mức nào.

“Mộc phu nhân bà đến đây là?”

Nghe hỏi đến, Thái Thanh Hà liền chuyển ánh mắt sắc sảo qua người Lập Y, mặc
dù không thích nhưng vẫn phải công nhận phong thái quý phái và sang trọng trên
người bà ấy là rất đặc biệt. Ánh mắt bà ấy dừng lại nơi cái cổ nõn nà của cô.

Lập Y theo phản xạ liền lấy tóc che đi “dấu vết tội lỗi” mà tên nào đó đã gây
ra. Cô không sợ bà ta nghĩ sai cho cô nhưng với danh dự của một người con gái
cô không có phép bà ta có thái độ khinh miệt mình như thế.

Thái Thanh Hà nhếch môi giễu cợt.

“Phu nhân hiện giờ chủ nhà không có ở đây nếu có chuyện gì lần sau bà hãy đến,
à mà không đến cũng chẳng sao.” Đối với hạng người tham phú phụ bần như bà ta
Lập Y thật sự không thở nổi chung một bầu không khí nữa mất.
Bà ta dường như cố tình lãng đi câu mời khách của Lập Y mà cứ tự nhiên ngồi
xuống sofa ngay giữa nhà. Bà ta nghĩ dù sao đi nữa Vương Lâm Phong vẫn là do
bà sinh ra, trên danh nghĩa vẫn còn được xem như là mẹ đẻ thì chuyện bà ấy ở
đây chưa đến lượt cô gái như Lập Y xen vào.

“Cô đừng lên mặt, sớm muộn gì loại gái không biết giữ thân như cô thì cũng bị
con trai tôi bỏ mặc thôi. Với địa vị và chổ đứng của nó hiện nay trên thương
trường thì người xứng với nó không thể nào là một người như cô được, tôi nghĩ
cô phải hiểu điều đó hơn ai hết.” Thái Thanh Hà điệu bộ như rót mật vào tai
nhưng từng câu từng chữ thì như tạt một gáo nước lạnh vào Lập Y vậy.

Mặt mũi Lập Y đỏ bừng lên mà lại không phản bác lại lời nào, cô biết năng lực
của Vương Lâm Phong thế nào, cô biết được anh ấy không phải là người cần phải
dựa vào gia đình vợ để thăng tiến sự nghiệp, đối với cô Vương Lâm Phong chính
là người đàn ông có tài nhất.

“Mộc phu nhân, tôi thật sự không phải loại người như bà nghĩ, với lại chuyện
tình cảm của tôi thật không dám để người cao quý như phu nhân bận tâm. Giới
thượng lưu của phu nhân tôi càng không nghĩ là có thể bước chân vào, Lâm Phong
cũng không phải loại người vô trách nhiệm, phu nhân bà đúng là chẳng hiểu anh
ấy chút nào.” Cô điềm đạm nói.

Cô một câu “phu nhân” hai câu cũng “phu nhân” nhưng bà ta nghe xong liền cảm
thấy khó chịu, giống như hai từ đó là để nhắc cho bà nhớ rằng để có được địa
vị như ngày hôm nay mà bà đã đánh mất cả lương tâm và tư cách làm mẹ.

Khuôn mặt sắc sảo đẹp đẽ như tượng khắc của Thái Thanh Hà lập tức tối sầm. Như
để nhanh chóng rời khỏi đây bà ta đã rút trong túi ra một tờ chi phiếu, mặc dù
không biết trong đó là bao nhiêu con số nhưng Lập Y dám chắc rằng không ít hơn
bảy con số.

Đột nhiên giá trị bản thân được quy đổi ra bằng tiền Lập Y như cười như không
nhìn cánh tay trắng nõn đang cầm tờ chi phiếu: “Mộc phu nhân đây là đang giao
dịch với tôi ư?

Ngừng một lúc cô đính chính lại: “Hay đây là để bồi thường cho việc gia đình
tôi bị gây rối mấy tháng qua?”

Tay Thái Thanh Hà khựng lại, nếu đã biết như thế sao còn gan lì ở mãi chổ đó
như thế. Bà ta không còn kiên nhẫn để nói thêm bất cứ câu nào với cô nữa nên
quăng bừa tấm chi phiếu xuống sàn nhà, cao ngạo lướt qua người Lập Y. Cô suy
nghĩ không biết bản tính trời ơi của Vương Lâm Phong nhà mình có phải được duy
truyền từ bà ta không nữa.

Ngay lúc bà ấy dừng lại nơi cánh cửa, Lập Y mới nhẹ nhàng nói: “Mộc phu nhân,
tôi là người ngoài cuộc của chuyện này nhưng tôi thật sự chẳng cảm thông được
với bà chút nào. Bà cảm thấy mang danh xưng phu nhân tập đoàn Mộc thị có hãnh
diện chút nào không khi điều đó được đổi lấy từ chính hai người con của mình?
Bỏ rơi con mình khi gia đình gặp biến cố, đứng nhìn con gái mình bị người ta
hãm hại? Bà nghĩ gì mà có thể lạnh lùng đến như thế.?!”

Lập Y ngừng một lúc mới tiếp lời: “Phu nhân nên cầm chi phiếu về đi, gia đình
tôi không đến nỗi cần số tiền này của bà. Tôi khuyên bà đừng xuất hiện trước
mặt Lâm Phong, bà chỉ khiến anh ấy thêm hận bà mà thôi.”

Không phải Lập Y muốn chia rẽ tình mẹ con hay cố gắng khiến hận thù giữa hai
người thêm sâu đậm, nút thắt giữa họ thật sự rất chặt, bất cứ ai cũng không
thể gỡ nó ra được.

Bàn tay trắng bệch vì nắm con xoay cửa quá chặt.

Bà ấy là người hiểu rõ nhất, nếu đã vứt áo ra đi thì đừng mong có ngày quay
lại.
Sau khi bà và Vương Khâu lấy nhau thì sự nghiệp càng phát triển vượt bậc,
trong giới thưởng trường không ai là không ngưỡng mộ hia người nhưng đến một
thời gian sau VP gặp khủng hoảng về tài chính rất lớn mà bà ta đâu ngờ sẽ có
ngày VP vực dậy được. Khi đó các cổ đông đều rút sạch vốn đầu tư, tưởng đâu
vận mệnh của VP đến đó là hết nhưng không ngờ Vương Khâu lại tài giỏi đến mức
xoay chuyển cả tình thế, vực dậy được tập đoàn. Về sau Vương Khâu do tính toán
cẩn thận, đầu tư đúng chổ nên lợi nhuận thu vào như nước sông cuồn cuộn, sau
đó ông từ mua lại tất cả cổ phần của nhà đầu tư. Do đó VP đã trở thành một cái
tên huyền thoại trong giới thương trường mà không tên tuổi nào đánh bại được,
đến cả thời điểm này.

Ngày xưa Thái Thanh Hà đúng là một lòng yêu thương Vương Khâu sâu sắc nhưng do
ác mộng đối diện với cuộc sống cực khổ sau này nên bà ấy mới không kiên định
được lòng mình.

Lập Y nhìn bóng lưng mảnh mai ra khỏi nhà, cô mới thở phải nhẹ người. Cuối đầu
nhìn đồng hồ trên tay đã năm giờ, Vương Lâm Phong chắc cũng sắp về tới rồi,
lát nữa cùng anh ấy đến siêu thị mua một ít đồ rồi về nhà cổ cùng mọi người
nấu gì đó ăn.

Cuộc đời người đàn ông có hai người phụ nữ quan trọng, người đầu tiên chính là
người dìu dắt họ bước vào đời. Người thứ hai là người sẽ cùng họ đi hết quãng
đời còn lại. Nếu người đầu tiên đã không ở đó thì hãy để cô trở thành người
cuối cùng.

Người cuối cùng mang đến niềm vui và hạnh phúc.

Nhìn chiếc xe thể thao trắng đậu trước cửa tòa nhà, Lập Y lại lắc đầu, không
biết tên chủ tịch này sở hữu bao nhiêu chiếc xe như thế nhỉ. Sau này cô nhất
định không để cho anh tiêu tiền phung phí như thế nữa.

Theo lệnh của Lập Y thì điểm đến của họ trước khi về nhà cổ thì chính là ghé
vào siêu thị lựa đồ một chút. Về khoảng ăn uống thì Vương Lâm Phong tương đối
thoải mái, Lập Y muốn ăn thứ gì thì anh đều đồng ý. Anh đã không ngại mang Ala
để tô điểm thêm cho hào quang sáng chói của mình thì cũng sẵn sàng lao vào bếp
nấu vài món ngon để lấy lòng nhà vợ.

Đang ngồi suy nghĩ thì nghe người nào đó lên tiếng.

“Chủ tịch Vương, em đây đột nhiên muốn ăn hoành thánh tôm do anh làm.”

Vương Lâm Phong gật đầu: “Được, tí nữa mua nguyên liệu.”

Ba phút sau lại nghe thấy.

“Chủ tịch Vương, em muốn ăn bánh gato chocolate mà anh làm.”

Vương Lâm Phong không ngần ngại đáp: “Được, mua luôn cả trứng.”

Lại sau ba phút nghe người đó nói: “Chủ tịch Vương hay là anh chiu khó một
chút làm hết những món trong danh sách này đi.” Lập Y giơ lên một quyển sổ
nhỏ, trong có có hơn mười món mà cô ấy thích ăn.

“…”

Lần này quả thật chủ tịch nào đó phải ba chấm trước mức độ hảo cảm với đồ ăn
của cô thật rồi.

Vào đến siêu thị Vương Lâm Phong đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người
trong đó, mà nói đúng hơn chính là cả hai đều thu hút được sự chú ý.

Người ta đi siêu thị thì ít nhiều gì cũng thấy toàn con gái lựa thức ăn, hay
con gái lên tiếng chê bai thứ này thứ nọ nhưng lúc này họ lại được chứng kiến
một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Hai người cùng nhau chọn thức ăn nhưng nếu cô gái bị mù về ẩm thực thì có lúc
sẽ nghe thấy những câu như thế này.

“Này, em đừng lấy cái đó không tươi đâu, bỏ xuống mau.”

“...”

“Lập Y em không nhìn thấy lá chuyển sang màu vàng rồi hay sao?”

“...”

“Hoành thánh tôm không mua tôm chẳng lẽ em mua rau nhồi vào à?!”

“...”

“Cũng may trên thanh chocolate có ghi chữ chocolate nên em mới chọn đúng
đấy nhỉ?”

“...”

Mặc dù đi khắp siêu thị toàn nghe được những lời cằn nhằn của Vương Lâm Phong
nhưng Lập Y không thấy giận mà ngược lại còn cảm thấy vui là đằng khác. Chỉ sợ
một ngày nào đó không còn nghe thấy giọng nói cao ngạo của ai đó nữa thôi. Lập
Y sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình là im lìm như một tượng đá thì Vương
Lâm Phong cũng chọn xong nguyên liệu nấu ăn.

Về đến nhà cổ Vương Tiểu Di đã đứng sẳn ở bên ngoài để đón người, biết chắc
khi nãy chị Lập Y gọi cho cô thì thế nào cũng sẽ có đồ ngon để ăn mà. Anh trai
cô cái gì cũng tốt, tài nghệ nấu ăn còn đặc biệt cao hơn một bậc.

Vương Lâm Phong nhìn Tiểu Di đứng một bên tay chân rảnh rỗi nên liền hất cằm
bảo cô qua làm nô dịch xách thức ăn. Tiểu Di bĩu môi nhưng cũng phải lết thân
qua xách hộ chị dâu tương lai của mình.

Lý Xuân trong nhà đang thu dọn quần áo của bà và lão chồng nhà mình, làm phiền
gia đình người ta lâu cũng không phải tốt, họ dự định ngày mai sẽ mua vé bay
về thành phố M để lo chuyện nhà cửa ở dưới. Lâu Triệt bên ngoài vừa đánh cờ
vừa nói chuyện với Vương Khâu.

“Anh Lâu đây dự định khi nào sẽ gả con gái anh cho con tôi đây?” Vương Khâu
cười hiền đánh một nước cờ.

Lâu Triệt xoa cằm suy nghĩ một lúc, sau đó liền thoát ra khỏi thế cờ nguy đó
và đáp lại: “Tôi đương nhiên an tâm khi giao con gái mình cho con trai anh,
nhưng phải xem ý mẹ con bé thế nào, Tiểu Y là bảo bối của vợ tôi mà.”

Vương Khâu tắt lưỡi không biết nên nói gì, ải khó qua nhất chẳng phải là bà
thông gia hay sao. Chỉ mong con trai mình thể hiện thật tốt trước mặt bà mẹ vợ
thần thánh kia thôi. Vương Lâm Phong được duy truyền khả năng nấu ăn của ông,
khả năng mang lại cảm giác an toàn cho người khác.

Lập Y đi vào nhà nhìn thấy mẹ mình đang loay hoay soạn quần áo thì lập tức
chạy đến bên cạnh, miệng mồm liếng loáng: “Mẹ, mẹ thu dọn quần áo chẳng lẽ
định về hay sao?”

Vương Lâm Phong đặt túi đựng thức ăn xuống bàn, anh tiến đến bên Lập Y, đan
bàn tay mình vào tay cô để trấn tĩnh lại tâm tình của cô. Bây giờ trong nhà ai
cũng biết rằng dưới thành phố M Mộc thị đang cố tình làm khó gia đình cô, mà
bây giờ hai người lại muốn trở về, nếu xảy ra chuyện gì thì biết phải làm
sao?!
“Chúng ta không thể làm phiền gia đình họ lâu được, ngày mai ba mẹ sẽ ra sân
bay.”

Vương Lâm Phong xoa đầu Lập Y rất nhẹ nhàng, anh dịu giọng: “Mọi chuyện của
Mộc thị anh đã giải quyết rồi. Cái tập đoàn đó chẳng đứng vững trong bao lâu
nữa đâu, bọn họ lo xoay chuyển trong “cơn bão” này còn chưa xong làm sao có
thể bận tâm đến cái công trình rosote kia nữa.”

Nói đoạn anh liền đưa một tờ báo ngày cho Lập Y xem. “Mộc thị đang gặp khủng
hoảng lớn về việc rò rỉ chuyện ăn xén vật liệu xây dựng của các công trình do
tập đoàn thi công.” Nhìn tiêu đề bài báo Lập Y thoáng ngẩn người, chuyện ăn
xén vật tư không phải chuyện nhỏ chút nào, tập đoàn Mộc thị lần này gặp biến
cố lớn thật rồi.

“Không những vậy mà Quách thị còn nhúng tay vào chuyện đầu tư của các cổ đông
nữa, hiện giờ các nhà đầu tư đều muốn rút cổ phần ra hết rồi.” Vương Tiểu Di
đang rửa rau sau bếp cũng bỏ chuyện chạy lên góp vui.

Quách thị có thể can thiệp thì xem như ngày tàn của Mộc thị cũng không còn xa
nữa. Đi lên từ những điều không chính đáng thì cũng sẽ có ngày phải trả giá
cho những việc mình đã làm thôi.

Tâm trạng Lập Y lúc này còn hơn cả khi được nghe tin tiền thưởng cuối năm sẽ
được tăng gấp đôi vậy, cô siết chặc bàn tay ấm áp của Vương Lâm Phong, nếu ở
đây chỉ có hai người cô đã không ngần ngại mà nhảy phốc lên người anh ôm hôn
nồng nhiệt rồi, nhưng nói lại da mặt Lập Y thật sự rất mỏng.

Vương Lâm Phong xoắn tay áo xách nguyên liệu vào trong bếp, trước khi đi khỏi
còn cốc nhẹ trán Tiểu Di một cái: “Em mau vào giúp anh một tay.”

“Tại sao lại là em chứ?” Vương Tiểu Di dặm chân thình thịch xuống đất bất mãn
lên tiếng.

“Thế bảo chị dâu em giúp thì chúng ta ra nhà hàng ăn có lẽ sẽ khả thi hơn
đấy.” Vương Lâm Phong nói ra câu đó liền khiến bà Lý Xuân cảm thấy xấu hổ,
đúng là nuôi con ngàn ngày hôm nay lại xấu mặt vì nó. Bình thường bảo Lập Y
học nấu ăn thì cứ hẹn tới hẹn lui, hẹn đến gần mười năm mà vẫn chưa biết được
một món ra trò.

Ngược lại Lý Xuân nhìn thấy dáng vẻ chăm chỉ, giỏi giang của Vương Lâm Phong
thì lại càng hài lòng gật đầu. Đẹp trai, tài giỏi, thương yêu bạn gái, công
việc không phải ai muốn cũng làm được, gia đình lại rất thấu hiểu, nói chung
nếu không gặp Vương Lâm Phong thì bà đã không tin mẫu người đàn ông này tồn
tại. Con gái bà thật sự là ngu ngốc mà bắt được vàng rồi. Nhưng điều bà không
hiểu ở đây chính là thú cưng của nhà này sao lại có ánh mắt giống như là đang
muốn bay vào cấu xé cậu chủ của nó như thế.

Vương Khâu ngồi trong phòng đọc sách đang cắm cúi nhìn lịch chọn ngày hoàng
đạo cho tốt vào năm sau, tình hình thế này không khéo năm sau có thể cưới được
rồi. Sau đó đốc thúc chúng cho ta một bầy cháu thật trắng trẻo mập mạp, vừa
nghĩ đến đó thôi mà ông ấy đã không kìm lòng được mà cười tươi ôn nhu.

Buổi tối đến, bàn tiệc BBQ với đầy đủ các loại thịt tươi ngon đặt trên chiếc
bàn dài càng giống như đang mời gọi “mau đến ăn tôi đi, ăn tôi đi aaaa…” và
tất nhiên người nhẹ dạ như Lập Y thì đã bị bọn thịt nướng dụ dỗ đến no căng cả
bụng, sau đó quay qua ăn một chén hoành thánh, và cuối cùng là gặm nhắm đĩa
bánh gato ngọt ngào mà sự ngọt ngào đó không biết diễn tả như thế nào cho
đúng.

Bà Lý Xuân nhéo ngay chiếc eo nhỏ của con gái mình mà cằn nhằn: “Con gái gì mà
ăn còn hơn cả đàn ông thế kia.”

Sau đó liền chỉ Lập Y nhìn về đĩa thịt của Vương Lâm Phong, phải nói là phần
ăn của anh không bằng một phần ba của Lập Y, mà trong đó toàn rau là rau thôi.
“Mẹ…à bác gái cứ để cô ấy ăn tự nhiên, cháu cực lực làm việc như thế cũng là
vì mục đích nuôi cô ấy béo tròn hơn một chút thôi.” Vương Lâm Phong nói xong
liền đẩy một chén chè hạt sen đến trước mặt cô.

Lập Y dám chắc lúc đầu anh đã muốn gọi “mẹ” rồi. Tên chủ tịch này đúng là hấp
tấp quá rồi.

Vương Tiểu Di định nhón đũa gắp một miếng thịt thì đũa trong tay Vương Lâm
Phong đã không nhượng bộ mà hạ xuống trước, cướp lấy miếng thịt bóng bẩy chỉ
còn cách đũa của cô tầm hai cen-ti-met mà đưa vào miệng ăn ngon lành. Sau đó
còn thanh minh: “Em cứ ăn nhiều nữa xem, hai tháng sau thì áo cưới cũng chẳng
mặc vừa cho xem. Đến lúc đó đừng có mà khóc nặng khóc nhẹ đòi giảm cân đấy.”

“Vương Lâm Phong anh cái đồ đáng ghét này, cứ thử một câu nữa xem Ala có khách
sáo với anh không thì biết.” Vương Tiểu Di hùng hồn thông báo.

Dưới bàn ăn một tiếng gầm gừ nhẹ cất lên.

“…”

Mang cả chó vào để cãi nhau, trẻ con đến thế là cùng.

Vương Khâu lắc đầu cười khổ với ông bà nhà họ Lâu.

Lập Y nhìn Vương Lâm Phong không nói gì.


Em Có Thể Yêu Anh Lần Nữa?! - Chương #18