Yêu Em, Yêu Đến Quên Mình


Người đăng: kimtayon

Lập Y ngáp ngắn ngáp dài trước màn hình máy tính. Cô căm hận môi trường làm
việc gắn liền với hai chữ: Tăng ca!!!

Tháng này đừng nói đến ăn ngay cả ngủ cũng không có thời gian, nên Vương Lâm
Phong cũng không thể làm đồ ăn cho cô ăn được. Cô từng đề xuất anh nên cho cô
đi học nấu ăn nhưng anh lại kịch liệt phản đối, làm Lập Y cũng chẳng muốn đi
nữa.

Cô nhìn chăm chú khung cảnh ngoài cửa sổ, rất muốn đi đâu đó thư giản một chút
nhưng nhìn lại núi báo cáo thì thật hết tâm trạng. Lập Y nữa cười nữa khóc cắm
đầu vào làm việc.

Trưởng phòng Kim từ văn phòng bước ra, ông ngó sơ một lượt rồi chỉ vào Lập Y:
“Cô! Test thử phần mềm mới rồi viết một cảm nhận sau đó nộp lại cho tôi, trễ
nhất là chiều nay.”

Lập Y ngậm ngùi nhìn đống công việc bên cạch sau đó cười khan với trưởng phòng
kim. Làm ơn, đừng đối xử với tôi như thế!!

Nhưng đến khi cô mở ra nội dung của phần mềm này thì mới cảm thấy hứng thú.
Phần mềm đánh giá nhân phẩm bạn trai của bạn, nghe cũng có vẻ thú vị, Lập Y
không ngần ngại mà dẹp hết công việc qua một bên để test thử cái trò thú vị
này. Khi đăng nhập nó hiện lên một bảng các câu hỏi và khung nhập câu trả lời.
Lập Y trả lời rất thành thật.

Bạn trai của bạn có hay nổi giận không, lý do? Lập Y nhắm mắt một lúc: Rất ít,
đa phần là giận vì ghen.

Bạn trai bạn có biết nấu ăn không? Lập Y sáng mắt: Có.

Đánh giá bề ngoài của bạn trai. Lập Y gõ nhanh bàn phím: Rất đẹp, rất lạnh
lùng, rất ngạo mạn, rất tỏa sáng.

Bạn là người yêu thứ mấy của anh ta? Lập Y ngay cả suy nghĩ cũng không cần:
Đầu tiên.

Bạn trai bạn thuộc kiểu người nào? Cái này thì hơi làm khó Lập Y rồi, cô phải
suy nghĩ một lúc mới trả lời được: Thường ngày thì ngạo mạn, nhưng ở nhà rất
nguy hiểm, là người trầm lặng, ít nói nhưng nói câu nào là khiến người khác
như bị sét đánh, rất coi trọng danh phận, nhân phẩm thuộc dạng có vấn đề, nhỏ
mọn, ấu trĩ, hay đố kỵ...

Bạn có muốn nói điều gì với anh ta? Lập Y chống cằm, ngước mặt lên trần nhà:
Khoản cách giữa tôi và anh không phải là vấn đề mà quan trọng là tôi đã tự rút
ngắn được khoảng cách đó.

Hệ thống đang quét cảm phiền chờ một lúc.

Ing…ing…ing…

Hệ thống sảy ra lỗi…hiện không thể đưa ra nhận xét.

Lập Y ngơ ngác một lúc, không phải chứ đừng nói ngay cả máy móc cũng phải đầu
hàng trước cái tên yêu nhiệt này ư? Vương Lâm Phong thật sự là không gì có thể
hiểu rõ được anh, làm cho hệ thống cũng phải bó tay.

Cô ẩn phần mềm đó xuống và đánh một bản báo cáo nhận xét cho có để nộp cho
trưởng phòng, nếu ông ta có hỏi cô cũng phải giả vờ mà nói dối là “sử dụng rất
tốt, rất có ích” nhưng thật ra bản thân cô cũng chẳng biết được rốt cuộc nó
cho ra kết quả gì.

Buổi chiều Vương Lâm Phong có xuống tầng mười, anh đến phòng phát triển nhưng
chẳng có ai vì mọi người đã đi ăn tối cả rồi. Vốn muốn tìm Lập Y để đưa cô ra
ngoài ăn nhưng chắc là chậm một chút rồi.

Vương Lâm Phong bỏ ra ngoài, nhưng trước khi đi anh lại nghe thấy một âm
thanh: hệ thống đã quét xong!

Tối hôm nay Lập Y không đến căn hộ của hai người nên anh cũng chạy thẳng về
nhà cổ, nhưng đây là một sự lựa chọn sai lầm nhất. Đầu tiên là bị cô em gái
lảm nhảm suốt về những chuyện không đâu, sau đó lại bị người ba vĩ đại gặn hỏi
khi nào sẽ đưa ông ấy đến nhà Lập Y nói chuyện.

Vương Lâm Phong ngồi thọp xuống sàn.

“Gâu!” Tiếng chó sủa nhỏ ở một bên.

Anh nhìn quanh một vòng mới chậc lưỡi ngán ngẫm, khi nãy không để ý nên đã đi
nhầm vào “lãnh địa” của Tiểu Di xếp dành cho con chó đáng ghét này. Vương Lâm
Phong trừng mắt nhìn Ala nhưng thật không may là nó chẳng có chút sợ hãi,
ngược lại còn sủa rất hăng.

“Này, mi chỉ là đồ ở ké thôi đấy. Đừng có mà lớn lối!” Vương Lâm Phong chỉ tay
vào mặt Ala lớn tiếng dạy dỗ.

“Gâu gâu gâu…gừ…!” Con Ala càng sủa càng lớn, càng lúc càng lấn đến chân anh.

Vương Lâm Phong thụt lùi, con vật này được nuôi dạy bởi một tuyển thủ karate
quốc gia, tính cách lại xấu vô cùng, nếu anh chẳng may chọc phải sự hung hăng
của nó thì tiêu rồi. Không được, không được vẫn nên cao ngạo bỏ đi thì hơn.

Sau khi con Ala thấy kẻ địch đã bỏ đi thì rất oai phọng chạy vào chổ của mình.
Mà Vương Lâm Phong lại giở trò tiểu nhân, anh thẳng chân đạp một cước vào cái
ổ nệm mềm mại, làm cho Ala phải chao đảo một lúc. Khi nó giữ được thăng bằng
thì anh cũng đã đóng “sầm” của lại.

Vương Tiểu Di từ dưới lầu chạy lên thấy ngay cảnh đó thì tức giận vô cùng:
“Vương Lâm Phong đồ ấu trĩ!”

Nhưng đại chủ tịch nào nghe thấy, anh đang đánh một giấc rất ngon.

Căn phòng hỗn độn đến đáng sợ, màu đỏ của rượu khắp sàn nhà, cạnh giường là
hàng trăm viên thuốc vươn vãi khắp nơi. Angel nằm trên giường, có thể thấy rõ
nét bơ phờ trên gương mặt xinh đẹp đó. Cô ta cắn đầu móng tay đến bật máu, đôi
lúc còn thét lên trong vô thức, nhìn trên bàn là mẫu giấy xin thôi việc của
bệnh viện Stanford.

Khoảng một lúc lâu Angel bỗng lật tung cả phòng để tìm điện thoại, ánh mắt cay
độc đến đáng sợ.

Cô ta lượn lờ một vòng quanh nhà, sau đó gọi điện phục vụ lên dọn phòng, nếu
để thế này mà mời Vương Lâm Phong đến thì có hơi mất mặt.

Lập Y đang chủ nhật sẽ ngủ cả một ngày để bù lại cho một tháng thức khuya dậy
sớm kia. Nhưng thật không ngờ nhà họ Vương kia cứ phá vỡ kế hoạch của cô. Tập
đoàn VP thì bốc lột lao động, chủ tịch Vương thì bốc lột tinh thần, em gái chủ
tịch thì bốc lột ngày nghĩ. Rốt cuộc khi nào mới được rảnh rang đây chứ?

Vương Tiểu Di ngồi bên ghế phụ thì hớn hở ngắm cảnh, đôi khi còn quay lại băng
ghế sau để vốt ve Ala. Còn người lái lại là Lập Y, cô không nghĩ rằng phải hi
sinh ngày chủ nhật quý giá của mình để cùng cô em gái này đi chọn thức ăn. Lập
Y nhìn vào kính hậu, cô thấy con chó ngồi rất ngay ngắn trên băng ghế, đôi lúc
lại sủa vài tiếng giống như đang thể hiện rằng bản thân rất vui vậy. Dễ thương
như thế mà không hiểu sao Lâm Phong lại ghét nó được cơ chứ! Đúng là tính cách
kì dị.

Tiểu Di tính cách rất giống Lập Y, hai người không những cởi mở mà còn thuộc
dạng phiền phức.

Lúc trở về đường chính gặp một số vấn đề nên Tiểu Di bảo cô đi đường vòng nên
hơi lâu. Khi đi được nữa đường Tiểu Di nhận điện thoại, Vương Lâm Phong gọi
hỏi đã đi đến đâu rồi.

Lập Y thở dài.

“Két…” tiếng bánh xe ma sát với mặt đường.

“Chuyện gì vậy?” Tiểu Di hốt hoảng hỏi.

Lập Y không nói nhưng tức giận nhìn về phía trước, một chiếc xe vượt lên chặn
ngay đầu xe hai người. Bọn họ dường như không có thiện ý chút nào khi bước
xuống xe với hai cây gậy bóng chày lớn.

Lập Y thấy Vương Tiểu Di muốn xuống xe thì hết lời ngăn cản, nếu lỡ đám người
này chính là nhắm vào hai người thì chẳng phải quá nguy hiểm hay sao.

Tiểu Di cởi dây an toàn, cô dường như không bận tâm đến những lời Lập Y nói.
Dáng vẻ bá khí chẳng khác nào Vương Lâm Phong, cô cầm điện thoại đưa cho Lập
Y: “Gọi cho anh trai em, đừng gọi Tiêu Hàn, anh ấy chỉ làm vướng chân vướng
tay em.”

Tiểu Di mở cửa xe Ala cũng phóng xuống theo cô. Lập Y đang nghĩ không biết cô
nàng tính làm gì thì cốp sau xe được mở. Tiểu Di lấy ra một cái côn nhị khúc
và bảo Lập Y đưa mình chiếc áo khoát, nhìn động tác cột áo quanh eo cũng đủ
thấy Tiểu Di chuyên nghiệp trong lĩnh vực này lắm rồi.

Không biết đám người đó là muốn gây sự hay tự tìm đường chết cho mình khi đụng
độ phải một nữ hoàng karate và là nữ tuyển thủ mạnh nhất trong đội tuyển quốc
gia.

Vương Tiểu Di giương mắt nhìn bốn người đàn ông cao lớn, Tiểu Di thấy rõ trong
mắt họ chứa đựng một ánh nhìn khinh thường.

Tên đeo băng đô đỏ lên tiếng thách thức: “Nào, chúng tôi chỉ muốn tìm Lâu Lập
Y thôi. Còn mỹ nữ như cô thì nên được thương yêu mới phải”

Lập Y nghe thấy tên mình thì giật bắn cả mình. What…what, tôi á? Các người
không phải lầm rồi chứ, Lập Y tự cho rằng bản thân thuộc dạng không khiến
người ta ghét bỏ kia mà, nhưng tại sao lại muốn tìm cô. Lập Y cố gọi cho Vương
Lâm Phong nhưng máy anh lại để chế độ không làm phiền nên không gọi được.

Vương Tiểu Di xoay xoay cây côn nhị khúc, cô nhếch môi cười nhẹ, dám nhòm ngó
đến chị dâu của Vương Tiểu Di này, đáng chết.

Cô hơi dạng chân sang hai bên, ánh mắt vừa nãy còn êm đềm thì đột nhiên chuyển
sang hừng hực lữa giận. Vương Tiểu Di lao nhanh đến trước mặt bọn chúng, tên
đầu đội băng đô thân thủ khá nhanh nên đã tạt ngang một bên để tránh. Vương
Tiểu Di dùng chân phải đạp xuống đất nâng người lên cao thực hiện một cú đá
vòng đẹp mắt. Tên cầm gậy bóng chày thẳng tay bổ xuống lưng cô một gậy nhưng
vừa chớp mắt thì cơ thể nhỏ nhắn đã chẳng thấy đâu. Chưa định hình được chuyện
gì thì hắn đã ăn một cú chẻ ngay sau gáy. Nhân lúc hắn chao đảo Vương Tiểu Di
lùi người đá hậu một cước, hắn lao hẳn lên mui xe Lập Y.

Ba tên sau mặc dù hơi sợ nhưng vì tiền thì bất chấp mọi thứ lao đầu vào để
kiếm chút thuốc dán. Cả ba cùng lúc lao lên, Tiểu Di xoay người thoăn thoắt để
né đòn, cô dậm chân lên mui xe lộn ngược một vòng về sau lưng đám người hung
hãn. Hai cánh tay thon nhưng lực đạo cực mạnh đấm thẳng vào lưng hai tên cao
khều, cô tấn gối vào bụng một tên, lại dùng côn nhị khúc đánh vào lưng gã cuối
cùng.

Cô nhìn ba tên nằm la liệt dưới đất, cười đắt ý nhưng đột nhiên lại cảm thấy
bất an, Tiểu Di quay người liền trợn mắt hét lớn: “Lập Y cẩn thận!”

“Choang…” Âm thanh kính vỡ chói tai.

Tiếng cảnh báo của Tiểu Di quá trễ, một tên dùng gậy bóng chày đạp vỡ kính xe.
Vương Tiểu Di lao đến như tên bắn, cô chộp lấy đầu hắn đập mạnh vào đầu xe
liên tục mấy cái sau đó quăng hắn qua một bên. Cô chỉ hận không thể giết hắn
ngay lúc này

Lập Y theo phản xạ đưa tay lên che mặt nhưng mảnh kính bay nhanh đã làm tay và
mặt cô xay xát không ít, máu chảy ướt cả áo và tóc. Tạo nên cảnh tượng vô cùng
đáng sợ.

Tiểu Di hốt hoảng nhưng không dám động vào Lập Y, cô rất sợ nếu những mảnh
kính kia lại làm Lập Y bị thương thì sao. Cô lục tìm điện thoại gọi cho Quách
Tiêu Hàn, anh ta nghe tin liền phóng đến như điên dại

Quách Tiêu Hàn đến rất nhanh, anh ta nhìn sơ qua Vương Tiểu Di thấy cô không
bị thương mới thở phào, nhưng sau đó liền bộc lộ bản tính xấu xa của mình, anh
ta bước đến nắm đầu một tên gặng hỏi: “Là ai?”

Đôi mắt Quách Tiêu Hàn sáng lên, anh khẽ động đậy môi nhếch thành nụ cười chán
nãn.

Trên xe cứu thương Lập Y loang lỗ bởi những vết máu khô, do hoảng sợ quá nên
cô ngất đi, ngay cả đau nhói một chút cũng không cảm nhận được.

Vương Tiểu Di rất lo cho Lập Y, cô nhìn thiếu gia nức nở hỏi: “Là ai vậy? Chị
Lập Y nhất định không được có chuyện gì, nếu không Lâm Phong nhất định sẽ nổi
điên mất. Rốt cuộc anh biết hắn là ai không hả?”

Quách Tiêu Hàn ôm Tiểu Di trong lòng, anh cố vỗ vai cô để giữ tâm trạng được
ổn định. Anh cũng ghê tởm khi nhắc đến người đó: “ Là bác sĩ Angel.”

Vương Lâm Phong sau khi nghĩ trưa anh nhận được lời mời từ Angel, cô ta nói
chuẩn bị về Stanford làm việc nên muốn ăn với anh một bữa cơm. Vương Lâm Phong
tất nhiên không từ chối, vì sau tất cả mọi chuyện anh vẫn mong muốn có thể làm
bạn được với cô ta. Một người bạn thật sự.

Cô ta trước khi mời Vương Lâm Phong đến đã “tân trang” mình lên. Mái tóc đen
dài khỏe khoắn được uốn một cách tỉ mỉ, cô ta chú trọng makeup cho đôi mắt
hơn, ăn mặc cũng sang trọng hơn.

Angel gọi phục vụ mang lên một bàn đầy thức ăn, Vương Lâm Phong ngồi đối diện
cô nhưng có vẻ lại không được thân thiện như lúc trước, dù sao anh cũng không
thể tỏ ra tự nhiên như chưa từng có gì sảy ra. Angel vào bếp khui một chai
rượu vang vị cherry ủ hai năm, trong khi rót rượu ly của Vương Lâm Phong thấp
thoáng màu trắng. Cùng nụ cười ma mị của Angel.

Angel nâng ly, cô nháy mắt cười tươi: “Chúc mừng tôi sắp đi xa.”

Vương Lâm Phong cũng đồng thời nâng ly, nhưng anh lại chẳng cười một chút nào.
Bộ dạng xa lạ của anh khiến Angel cảm thấy khó chịu đến cùng cực, anh rốt cuộc
còn muốn xa lánh cô đến bao giờ.

Anh đan tay để trên bàn, đôi mắt đẹp ánh lên hình của ngọn nến đang cháy, nhìn
hấp dẫn vô cùng. Vương Lâm Phong không động đũa vào một món nào, anh không
thích ăn đồ ngọt cũng như các món tây. Anh yêu hương vị truyền thống hơn là
những thứ ngoại nhập. Về điểm này Angel thật sự chẳng hiểu anh một chút nào.

Cô gọi rất nhiều món, đầu bếp khách sạn từng nấu ăn cho nhà hàng nổi tiếng
trong thành phố, những thứ này đều rất ngon nhưng lúc này ngay đầu lưỡi Angel
chẳng cảm nhận được chút cảm giác ngon miệng nào. Cô ta nhai đi nhai lại miếng
bông cải trong miệng, ánh mắt chỉ chiếu về một phía. Angel nghĩ nếu anh ấy
nhìn cô thì chẳng phải tốt quá sao?

Tay cầm ly rượu của Vương Lâm Phong hơi run, anh cảm nhận được ly rượu ngày
càng nặng, đầu óc lờ đờ chẳng hiểu chuyện quái gì đang xảy ra. Anh nghĩ do bản
thân đã mệt mỏi, khi không nghĩ ngơi một cách hợp lý, Lập Y cứ nhắc anh mãi về
việc đó.

Một lúc sau trong mắt Vương Lâm Phong mọi thứ đều trở nên lu mờ, anh cảm thấy
mi mắt nặng trĩu, giơ bàn tay lên cũng chẳng thể nhìn rõ, hai chân không có
lực muốn đứng dậy cũng khó khăn. Biết có chuyện không đúng anh xoa xoa thái
dương lạnh nhạt lên tiếng: “Cô đừng nói với tôi trong rượu đó có gì.”

Angel vuốt tóc, cắn nhẹ môi quyến rũ. Nếu không giành được trái tim thì nhất
định cũng không để trái tim đó rơi vào tay ai. Cô ta định cho “mọi chuyện đã
xong” rồi đoạt lấy Vương Lâm Phong một cách quang minh chính đại. Nhưng cô ta
lại không hiểu, dù là sói nhưng anh ấy chỉ ăn duy nhất một loại thức ăn.

Vương Lâm Phong cố gượng người tìm điện thoại, anh phải mau chóng gọi xe ra
khỏi đây, nếu không nhất định sẽ có chuyện không hay sảy ra, anh không muốn
khiến Lập Y phải đau lòng vì bất cứ chuyện gì nữa. Không phải anh sợ bản thân
làm chuyện có lỗi với cô nhưng anh lại ghe tởm cảm giác phải thở cùng một bầu
không khí với người như cô ta.

Angel thấy Vương Lâm Phong sắp ngã cô liền cuối người đỡ lấy cánh tay anh,
giọng rất đỗi dịu dàng: “Đừng cố chống lại nó, điều đó chỉ khiến Seduxen càng
phát huy hiệu quả thôi.”

Trong đáy mắt Vương Lâm Phong bắt đầu dợn tia tức giận, anh không hiểu biết
rộng về y khoa nhưng vẫn có thể biết được Seduxen là tên một loại thuốc ngủ
cực mạnh, anh chỉ không ngờ Angel lại dám sử dụng chúng với anh. Anh nói như
quát: “Bác sĩ như cô có biết dùng thuốc ngủ rất nguy hiểm không?”

Cô tất nhiên biết nhưng nếu đó là một liều nhỏ như vậy thì không đáng kể chút
nào. Để có anh cô hoàn toàn chấp nhận mọi rủi ro, chịu đựng được sự nhẫn tâm
của anh, chẳng lẽ cô lại không chịu được cái nhìn căm ghét kia. Với Angel quá
trình không đáng kể mà quan trọng là kết quả đạt được.

Cố chống chọi lại với cơn buồn ngủ từ thuốc đưa tới, Vương Lâm Phong đưa tay
tìm điện thoại, anh phải gọi cho trợ lý đến đón vì với tình trạng này Vương
Lâm Phong không thể tự mình lái xe. Mọi thứ trước mắt mờ hẳn đi, nhìn kỹ mới
thấy hàng chục cuộc gọi đến từ Lập Y, anh thấy tin nhắn đến từ em gái với nội
dung “Mau đến bệnh viện xxx, Lập Y bị thương!.”

Khuôn mặt lạnh như tiền được ngọn nến đắp lên một màu đỏ rực, anh từng bước
tiến gần đến chổ Angel đứng, dùng hết sức lực bấu chặt vào vai cô ta. Anh rít
lên: “Lập Y bị thương, tôi không đôi co với cô.”

Tay Angel nắm chặt đến đỏ ửng. Chưa chết, cô ta chưa chết? Đám người vô dụng
kia làm việc thế nào chứ, đừng hòng cô trả cho họ dù chỉ một tệ.

Trước sự sợ hãi trên gương mặt Angel, anh tức giận đẩy cô ta qua một bên. Cô
nên cảm thấy biết ơn vì Vương Lâm Phong nói không với đánh phụ nữ, anh lảo đảo
bước ra khỏi cửa nhưng Angel cố níu giữ. Mắt cô ta chực trào nước trông đáng
thương vô cùng. Không thể là cô sao? Làm ơn, một lần thôi trong mắt anh làm ơn
có em, được không?

Vương Lâm Phong cố dằn cơn sống dữ trong lòng, anh thẳng tay đấm mạnh vào tấm
kính treo tường trong khách sạn. Mặc cho những mảnh kính ghim hẳn vào da thịt
đau rát, vết thương dài một đường từ cổ tay đến lòng bàn tay. Sắc mặt trắng
bệch sợ hãi, anh không lo sợ về vết thương mà anh chỉ đang nóng lòng muốn biết
tình trạng của Lập Y thế nào, có đang khóc không, hay đang mong anh đến. Mọi
thứ liền trở nên rối bời, mặc dù ánh mắt hơi mơ màng nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy
có tia máu hằn đỏ trong đó. Chủ tịch như anh cũng sắp khóc ư? Angel đứng hình,
cô vội vàng lấy băng gặt trong tủ thuốc chạy theo anh định băng bó, nhưng anh
lớn tiếng đe dọa: “Cô muốn chết cứ việc đến đây.”

Trợ lý thấy anh bước ra với một bàn tay đầy máu thì không khỏi hốt hoảng, anh
ta khuyên Vương Lâm Phong nên sơ cứu nhưng anh lại một mặt muốn đến bệnh viện
để gặp Lập Y. Dù cho màu máu đỏ nhức mắt ướt đẫm cả góc tay áo anh cũng không
bận tâm.
Chiếc Abarth đậu trước cổng bệnh viện thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn,
mặc dù lúc này không nên khoe khoang gia thế nhưng phải nói rằng một tuần bảy
ngày anh có thể đi từng loại xe khác nhau cũng không quá đáng.

Bệnh viện đang nằm trong giờ cao điểm nên có rất đông bệnh nhân, Vương Lâm
Phong hỏi một người y tá về thông tin Lập Y được đưa vào phòng bệnh nào nhưng
cô ta cứ dùng ánh mắt ướt át đó nhìn anh, Vương Lâm Phong phải hét lên thì cô
ta mới nghiêm túc tìm.

Người trợ lý đứng bên cạnh cũng phải giật mình khi anh tức giận. Bình thường
trên công ty không phải không biết Vương đại chủ tịch tính khí khó chìu, lại
còn hay sáng nắng chiều mưa, nhưng là một người biết cân nhắc nặng nhẹ, nếu đó
là việc nhỏ anh nhất định không nổi giận đến mức như trời muốn sụp xuống thế
này. Chắc chắn người đó rất quan trọng, quan trọng đến mức bản thân mình bị
thương cũng không để tâm.

Y tá cho biết người vừa nãy được đưa vào trong tình trạng bất tĩnh nhân sự, mà
cơ thể còn bị thương nhiều chổ, nhưng không nghiêm trọng lắm hoàn toàn là vết
thương ngoài da và có khả năng để lại sẹo.

Cả người Vương Lâm Phong như không khống chế được, anh lao như tên đến chổ
phòng sơ cứu. Mặc cho phía sau người y tá la lớn theo: “Anh không cầm máu
sao?”

Lúc chạy đến đó còn có cả Vương Tiểu Di đang ngồi bên ngoài, cô thấy anh trai
mình chạy đến trong bộ dạng như vừa trải qua cuộc ẩu đả thì rất sủng sốt. Rốt
cuộc anh bị cái gì kia chứ, một người bị thương còn chưa đủ ư?

Vương Lâm Phong cố kiềm nén bản thân, bước chân càng lúc càng nặng đi tới cánh
cửa phòng sơ cứu, hơi nặng nề, anh hỏi: “Cô ấy thế nào?”

“Đang băng bó vết thương.” Vương Tiểu Di cuối nhìn đồng hồ, cũng lâu rồi kể từ
lúc đến đây.

“Là ai làm? Mọi chuyện là như thế nào?” Anh đấm mạnh vào tường, đến nỗi vệt
máu cũng hằn vào tường.

“Là…”

“Lập Y bị thương? Cô ấy ra sao, ổn không?” Bên ngoài Angel hối hả chạy vào, cô
ta gấp gáp như thể việc Lập Y bị thương đối với cô ấy rất quan trọng vậy.

“Bốp!”

Angel bị đánh đến choáng cả người. Vương Tiểu Di hừng hực lao đến tát vào má
cô ta một cái. Đã gây ra chuyện còn dám đứng trước mặt cô mà tỏ ra không biết
gì. Được lắm! Hôm nay nếu không cho cô ta nếm mùi thì tên Vương Tiểu Di sẽ
được viết ngược lại.

“Cô…tại sao?” Angel ôm mặt, ánh mắt rưng rưng nhìn Vương Tiểu Di.

Không một ai cất tiếng dù chỉ một lần, bầu không khí căng thẳng đến cùng cực.
Ngay cả Quách thiếu gia cũng đứng một bên và chẳng có chút nào gọi là muốn can
thiệp cả. Anh vốn dĩ muốn tự mình giải quyết chuyện này nhưng ngặt nỗi Tiểu Di
của anh muốn tự tay xử lý, anh cũng không cản được.

Dù đứng một bên nhưng Vương Lâm Phong vẫn chưa hiểu được cái quái gì đang diễn
ra. Anh trừng mắt nhìn về phía Vương Tiểu Di đang nổi trận lôi đình trước mặt.

“Muốn diễn vai lọ lem? Được, tôi cho cô diễn.” Vương Tiểu Di nâng mặt Angel,
cô giáng xuống một cái tát vào má trái. Đừng nói là phụ nữ chân yếu tay mềm
như Angel mà bất kỳ một tên con trai nào lãnh phải cái tát đó cũng khó mà đứng
vững.

Cảm nhận được mặt mình tê lên vì đau Angel cố cắn chặt răng, cô ta rít lên đầy
tức giận: “Cô đánh tôi? Cô lấy tư cách gì mà đánh tôi?”

“Tư cách? So về mặt nào Vương Tiểu Di tôi cũng có tư cách đánh cô. Hai cái tát
vừa rồi là quá nhẹ so với việc cô hãm hại chị Lập Y.” Vương Tiểu Di càng nói
càng bộc lộ được khí chất hơn người của cô ấy, mi tâm căng ra, ánh mắt sắc bén
như thiêu đốt người trước mắt.

Vương Lâm Phong ôm cánh tay đau hơi ngã nghiêng nhưng thần sắc lại nghiêm
trọng vô cùng. Anh vừa mới nghe thấy gì cơ? Người hãm hại Lập Y là cô ta,
chính là cô ta? Mặc cho Quách thiếu gia phía sau cố kéo tay anh lại nhưng cơn
giận đã khiến anh bộc phát quá mức.

“Trịnh Nhã Lan! Tốt nhất trong lúc bản thân tôi còn kiểm soát được mình thì cô
mau rời khỏi thành phố này đi. Nếu không dù cô có cứu mười cái mạng của Vương
Lâm Phong này thì tôi cũng khiến cô sống chết không yên.” Đáy mắt Vương Lâm
Phong chực trào lữa giận. Đối với anh đừng nói cả tính mạng mình, dù hy sinh
thứ gì anh cũng không để người của mình có bất kỳ tổn thương nào. Nhưng hôm
nay, anh đã không thể bảo vệ cô, còn khiến bản thân thành ra thế này. Thật nực
cười.

Bờ môi mỏng rít từng cơn lạnh, Vương Lâm Phong đột nhiên gục xuống, Quách
thiếu gia nhanh tay đỡ được, anh ta khẩn trưởng đưa vị chủ tịch bất cần bản
thân này vào phòng sơ cứu.

“Cô thật sự đáng sợ hơn tôi tưởng rất nhiều. Việc anh trai tôi dự định cầu hôn
Lập Y chắc cô cũng biết, sao cô không từ bỏ đi. Dù không có chị ấy cũng chưa
chắc anh trai tôi sẽ chọn cô đâu.” Vương Tiểu Di vòng tay trước ngực, cô khinh
khỉnh nhìn Angel.

Ai không nghĩ đến việc bỏ cuộc? Angel tất nhiên cũng từng nghĩ nhưng ý niệm
muốn chiến thắng đã che mờ đi lý trí của cô. Không phải ai cũng lương thiện
như vậy, không phải với tình yêu ai cũng dễ dàng từ bỏ, như cô chẳng hạn. Đối
với nhiều người có thể yêu là cho đi, còn đối với cô yêu là phải biết nắm giữ.
Angel rất ghét thua cuộc, trong từ điển cô ấy không tồn tại hai chữ “nhường
nhịn”, nhưng hiếu thắng quá cũng chưa chắc tốt.

“Tôi rất đẹp, rất giỏi, cũng rất nổi bật, nhiều người muốn ở bên cạnh tôi lắm.
Tôi tốt nghiệp trường nổi tiếng, tôi nỗ lực hoàn thiện mình, trở nên quyến rũ
hơn chỉ để anh ấy để mắt đến…” Mắt Angel đỏ hoe, cô nhìn đôi tay mình và nói
như để tự mình nghe.

“Lâu Lập Y cô ta năng lực trung bình, ngoại hình cũng không nổi bật, đứng bên
cạnh Vương Lâm Phong không hợp đâu. Mỗi lần đứng cạnh anh ấy tôi đều để ý đến
từng động tác của anh để phối hợp, tôi làm mọi việc để người khác công nhận
mình xứng với Vương Lâm Phong. Chỉ cần là tôi, nhất định…anh ấy sẽ được san sẽ
rất nhiều trong công việc. Tôi thấy mình thích hợp để ở bên cạnh anh ấy hơn.”
Lúc này mắt Angel đã ngập nước, cô cảm thấy uất ức lắm, cô đã nổ lực như thế,
nhưng anh không công nhận.

Vương Tiểu Di thấy dáng vẻ thảm hại của Angel nhưng cũng không động lòng. Đã
làm ra chuyện như thế, sai thì là sai, dù có cảm thấy tội lỗi thì cũng đã sai.

“Không có gì là thích hợp hay không thích hợp.” Từ phòng khám Lập Y bước ra,
hai cánh tay đều dán băng gạc khắp nơi, ngay bên má trái cũng trắng toát một
mảng gạc. Cô không có gì là bị thương nặng nhưng cú sốc khi nãy đã ảnh hưởng
khá nhiều.

Lập Y tự nhận mình là người không tốt tính lắm đâu. Có ý muốn dòm ngó đến bạn
trai cô ư? Đừng hòng!

“Nếu yêu một người mà phải nhọc lòng suy nghĩ nên làm thế nào để xứng với
người đó thì liệu có quá mệt mỏi không?” Đột nhiên Lập Y trưởng thành hẳn, nơi
đáy mắt trong như sao mùa hạ bỗng nhẹ bẫng nét cười.

Yêu là yêu. Yêu rồi tự nhiên sẽ cảm thấy xứng đáng, sẽ cảm thấy không cần bận
tâm quá đến chuyện người ngoài nghĩ như thế nào. Sống cho mình, sống cho đáng
với những gì đã bỏ ra. Lập Y nhớ lúc trước cô cũng tự ti về bản thân, cô từng
nghĩ mình không xứng với Vương Lâm Phong, rất muốn trốn tránh anh, mà điều đó
lại rất khó.

Cô và anh đánh mất nhau ba năm, thời gian đó rất dài mà lại khó khăn vô cùng.

Angel lúc đầu, cô đáng ra không nên nhận bệnh án của Vương Lâm Phong. Điều đó
chỉ cuốn cô vào những ý nghĩ đen tối. Giờ cô không còn đường về nữa, thôi việc
ở Stanford giờ chẳng còn chổ nào để đi. Bất lực, trống rỗng và hụt hẫng Angel
đã hiểu hết, cũng cảm nhận được hết.

Nước mắt rất đắng, chảy ngược vào trong càng đắng hơn.

Nhìn người đàn ông nằm trên chiếc giường của bệnh viện mà màu da anh vốn đã
trắng nay lại hòa cùng một màu với chiếc trải giường của bệnh viện thì càng mờ
ảo hơn nữa. Lập Y ngồi bên cạnh ngắm nhìn từng đường nét đẹp như tranh vẽ trên
gương mặt của Vương Lâm Phong, ngón tay thon nhỏ lướt nhẹ từ trán xuống đến
cằm anh. Phải làm sao đây, vì cô mà bị thương rồi nhưng trong lòng Lập Y không
vui vẻ gì, chỉ có một tâm trạng chua xót và đau lòng.


Em Có Thể Yêu Anh Lần Nữa?! - Chương #13