Chọn Nhẫn Cưới Cho Anh Trai


Người đăng: kimtayon

Lập Y ngồi trên xe mà giống như đang ngồi trên đống lữa, cô cũng chỉ vừa mới
đặt câu hỏi với Đồng Đồng thôi mà tại sao anh lại đột ngột như vậy chứ. Chẳng
lẽ anh lại nghe được chuyện mình nói ư? Hay chổ mình có máy nghe lén? Hàng
loạt câu hỏi được đặt ra mà không nhận được câu trả lời.

Anh thấy Lập Y cứ cắn cắn ngón tay, biết cô căn thẳng nên tìm cái gì nói để
làm dịu bớt những suy nghĩ phức tạp trong đầu cô. Nhưng anh cảm thấy càng nói
thì càng làm tâm trạng cô tồi tệ hơn.

“Em yên tâm, gia đình anh rất có học thức sẽ không mang em ra làm thức ăn đâu.
Đừng có làm như sấp chết đến nới vậy.”

Lập Y ấm ức: “Anh thì hay rồi, có thể khiến ba mẹ em tặng không con gái cho
anh.”

Vương Lâm Phong nhếch môi, anh không giỏi thì ai giỏi, đầu tiên có thể lừa
được cô yêu anh đã là một cái giỏi rồi. Chút chuyện như vậy có đáng là gì.

Lập Y nghĩ gia đình anh là giới thượng lưu nên họ nhất định muốn con trai mình
sẽ tìm được một người môn đăng hộ đối. Nhìn lại cô gia đình chỉ là thuộc hạng
trung lưu, thu nhập cũng không phải là ít nhưng nếu so với nhà họ Vương thì
cũng chẳng thấm vào đâu. Mặc dù anh đã nói họ không cần cái gọi là hôn nhân
chính trị nhưng trong lòng vẫn còn rất lo lắng.

Lần thứ hai đến nhà của anh cô vẫn còn cảm thấy sự hoành tráng của nơi này.
Mặc dù đường lối kiến trúc theo phong cách Châu Âu cổ nhưng vẫn toát lên được
phong thái của văn hóa phương Đông nhờ vào những đường nét mềm mại của khóm
hoa Cẩm Tú Cầu.

Vương Lâm Phong ôm eo cô tiến vào, giọng nói không có chút nào là đùa giỡn:
“Tin anh, những thứ tầm thường như môn đăng hộ đối không nằm trong gia đình
anh. Nếu không em nghĩ với tính cách của anh, những thứ đó có thể kiểm soát
anh sao?”

Lập Y biết những điều anh nói là đúng. Với tính cách không sợ trời không sợ
đất của anh nếu không phải anh ra lệnh cho người khác thì cô nghĩ rằng không
ai có khả năng áp đặt lên anh được.

Bước vào phòng khách nhà họ Vương cô nhìn thấy chổ ngồi chính diện là một
người đàn ông trung niên, khuôn mặt rất hiền, Vương Lâm Phong dường như giống
mẹ hơn vì cô nhìn hai người không giống nhau mấy. Cô liền nở nụ cười mang
thương hiệu Lâu Lập Y: “Cháu chào bác.”

Vương Khâu không mấy để ý đến lời chào đó, điều này làm Lập Y khó xử vô cùng.
Cái cảm giác mà cô lo lắng nhất, đến rồi…đến rồi…chính là khoảnh khắc này, sắp
bị tuyên án tử rồi. Điều mà các nữ chính trong phim thần tượng phải trải qua
chính là yêu người không cùng thế giới, bị gia đình ngăn cản, đến cuối cùng
mới đến được với nhau. Lập Y thật sự không nên xem phim thần tượng nhiều quá.

“Lâm Phong, người con chọn là cô gái này?” Vương Khâu nhướng mày ánh mắt lướt
sơ qua người Lập Y, hình như có chút để tâm.

Vương Lâm Phong gật đầu khẳng định không hề có sự do dự nào. “Là người con
mong đợi gặp nhất trong suốt ba năm qua.”

Vương Tiểu Di từ phòng bếp bước ra trên tay còn mang theo một đĩa hải sản,
khuôn mặt hơi bất bình thay cho Lập Y: “Ba! Người của anh mà ba cũng dám làm
khó sao.”

Lúc này Vương Khâu mới mở miệng cười hớn hở. Ông chỉ muốn làm không khí có
phần bất ngờ thôi mà, nhưng nhìn lại Lập Y thì hai cái hồn đã bị dọa bay mất
rồi. Ông đưa tay ý bảo hai người ngồi xuống: “Ngồi đi. Ta không muốn làm con
khó xử, chỉ là muốn biết người Tiểu Phong chờ đợi có sợ ta không thôi mà.” Sau
đó là một tràng cười lớn.

Lập y thầm cảm khái, không vui một chút nào! Người lớn rồi mà, đùa thế sao gọi
là vui.

Vương Khâu bảo Tiểu Di đun sôi nồi lẩu lên. Ông đánh giá Lập Y một lúc mới lên
tiếng: “Đừng lo. Ta biết cháu lo lắng điều gì. Nhưng cuộc sống này tươi đẹp
hơn rất nhiều so với phim ảnh, sẽ không có chuyện ta làm khó hai đứa.”

Vương Lâm Phong hài lòng nhìn ba mình. Không phải bất cứ một người cha nào
cũng đều muốn áp đặt con mình, điển hình là ba của anh. Từ trước đến nay ông
chưa từng bắt ép anh phải theo bất cứ khuôn khổ nào do ông đặt ra. Ông biết
con ông có dự định, có ước mơ, nên ông muốn anh tự phát triển nó. Tình cảm
cũng vậy, là một người đi trước ông từng bị cấm cản vì tình yêu nên ông không
muốn điều đó sảy ra với thế hệ sau này của ông.

Vương Khâu đặt đũa xuống, ông nói rất nghiêm túc: “Tập đoàn VP là cơ nghiệp cả
đời ta gầy dựng nên ta rất coi trọng nó, nhưng chưa bao giờ trong sự trưởng
thành của VP tồn tại bốn chữ “hôn nhân chính trị”. Khả năng của Lâm Phong tất
nhiên đảm đương được trọng trách phát triển tập đoàn. Bên cạnh đó nhất định
phải có người đồng ý san sẽ mọi thứ, ta tôn trọng mọi quyết định của Lâm
Phong. Và tất nhiên ta cũng yêu quý người mà con trai ta chờ đợi.”

Lập Y tưởng chừng như bản thân đã nghe lầm. Phim truyền hình thần tượng toàn
là gạt người, gì mà cản trở với ngăn cấm, cô không thấy đúng một chút nào.
Vương Lâm Phong quả là không gạt cô, người nhà anh đúng là không giống những
người khác.

Vương Tiểu Di thấy chị dâu mình sắp khóc rồi nên cố gắp thật nhiều thức ăn vào
chén cô. Quả thật cô chỉ lo ăn mà không còn bận suy nghĩ nhiều thứ nữa. Vương
Lâm Phong cảm thấy bản thân có một người bạn gái như Lập Y đã là một sự may
mắn nhưng có được người ba như Vương Khâu lại chính là phúc khí của anh. Anh
chưa từng hối hận vì được lớn lên trong nhà họ Vương, anh có thể không cần mẹ
nhưng anh cần ba.

Vương Khâu nhấp một ngụm trà lại tiếp: “Ta nghe tình sử của hai đứa rất nhiều.
Nói thử xem là ai đã tỏ tình trước vậy?

Vương Lâm Phong nhìn ba mình, anh liên tục gắp thức ăn và thúc đẩy ông ăn.
Đừng nói là người lạnh lùng bá đạo khi bị hỏi về chuyện tình cảm sẽ không
ngượng ngùng, nhìn anh ấy tai đã đỏ lựng lên rồi.

Vương Tiểu Di chọc vào cánh tay Lập Y: “Chị Lập Y, chị lên phòng với em.”

Vương Lâm Phong nhìn em gái mình lém lĩnh kéo tay Lập Y nhưng cũng không nói
gì. Để xem có thể giở trò gì.

Tiểu Di đóng cửa phòng. Cô lấy điện thoại ra bật lên một tấm ảnh. “Cô ấy đẹp
không?”

Lập Y nhìn người phụ nữ trong hình, nếu nói không đẹp chắc chắn người đó bị
mù. Nhưng tại sao lại phải đưa cô xem cái này, chẳng lẽ cô quen người này ư?

Vương Tiểu Di thấy Lập Y vẫn chưa hiểu gì thì thầm mắng: chậm tiêu. Thiếu gia
vẫn hay mắng cô như vậy mỗi khi anh nói mà cô không hiểu, giờ đến lượt cô chị
dâu này rồi. Tiểu Di rất thích người mà anh trai cô chọn nhưng ngây thơ quá
vẫn không phải là điều tốt. Cô biết anh trai mình là người nổi bật nhất, ưu tú
nhất nên những cô gái thèm khát anh không phải là ít. Nhưng cái vị tiểu thư
trước mặt cứ như là không lo lắng rằng bạn trai mình sẽ bị cướp đi vậy, mặc dù
cô biết anh sẽ không chấp nhận ai ngoài Lập Y cơ mà chị cũng phải quan tâm
những người phụ nữ vây quanh anh chứ.

“Cô gái này tuần sau sẽ đến Trung Quốc, mục đích là đến gặp anh trai em.”
Vương Tiểu Di cố làm ra vẻ mọi chuyện cực kỳ nguy hiểm.

“Cô ấy là ai?”

“Cô ta là bác sĩ chính điều trị cho anh ấy lúc nằm viện.”

Lập Y tỉnh ra. Hóa ra là bác sĩ điều trị cho Lâm Phong, thế thì cô ta về đây
gặp lại anh ấy cũng là điều bình thường, cái này có thể hiểu được. Cô thấy
Tiểu Di đang chăm chăm nhìn cô giống như là muốn cô nói một điều gì đó đúng
đắn. Nhưng làm sao đây Lập Y lại không cho rằng cô gái này nguy hiểm như những
gì Vương Tiểu Di đã thể hiện.

Tiểu Di thật sự chỉ muốn xem thử bên trong não của cô chị này rốt cuộc chứa
cái gì. Có phải là không biết lo sợ hay không? Nếu như cô gặp một trường hợp
như vậy nhất định sẽ không để thiếu gia của cô gặp lại dù chỉ một lần.

Trước khi ra về ba của Vương Lâm Phong còn tự tay gói một khay sủi cảo để cô
mang về. Lập Y bây giờ cũng hiểu được tài nấu nướng của anh là được chân
truyền từ chính ba mình. Ông ấy không những là người cha mẫu mực, ấm áp mà còn
rất thấu hiểu. Lập Y nghĩ ngoài ba cô ra thì vẫn còn được một người ba thứ hai
tốt như vậy. Cô nghĩ anh chắc phải yêu ba mình lắm, giữa một tầng lớp thượng
lưu mà còn tồn tại một gia đình họ Vương như vậy thì đúng là rất hiếm. Mặc dù
vậy nhưng chưa bao giờ cô nghe anh nhắc đến mẹ của mình, ngay cả Tiểu Di cũng
không kể cho cô nghe.

Lập Y nhìn ra cửa kính của chiếc McLaren 720S, cô thấy đèn đêm ở Bắc Kinh rất
sáng, sáng đến muốn ngắm sao trên trời cũng khó. Vương Lâm Phong anh chính
những ánh đèn đó, còn cô là những ngôi sao. Nên người ta nhìn vào sẽ chỉ thấy
anh chứ không cảm nhận được sự tồn tại nhỏ bé của cô. Anh chói sáng đến mức cô
muốn nhìn cũng phải nhíu mày khó chịu. Nhưng cô không muốn từ bỏ, không muốn
thua thiệt bất cứ ai.

Anh không để tâm đến những người phụ nữ khác thì tại sao cô phải để tâm. Chỉ
cần anh muốn, Lập Y biết dù có mười người như cô cũng không thể cản được. Nên
cô phải cố gắng để làm cho tình cảm này còn hơn cả sự vững bền.

Vương Lâm Phong thấy cô bình thường thì nói không ngừng nhưng hôm nay lại như
bị mèo trộm mất lưỡi vậy, im lặng đến lạ thường. Anh gõ gõ và trán cô, lời nói
mang đầy trêu chọc: “Vừa nãy ăn phải đá à, sao lại im lặng thế?”

Lập Y bừng tĩnh khỏi dòng suy nghĩ,cô nhìn anh một lúc lại hỏi: “Em…hình như
chưa bao giờ nghe anh nhắc đến bác gái.”

Sắc mặt Vương Lâm Phong trầm xuống lạnh lẽo vô cùng, đã rất lâu không ai nhắc
lại người phụ nữ ấy trước mặt anh, có rất nhiều lý do nhưng cái quan trọng
nhất là họ sợ nhìn thấy Vương Lâm Phong nổi điên. Anh cảm thấy chán ghét cái
người đã sinh ra mình. Từ khi hiểu chuyện anh chưa bao giờ công nhận người đàn
bà đó là mẹ anh.

Anh dừng xe trước một tòa cao ốc, hình ảnh đại diện của nó là một người phụ nữ
xinh đẹp, sắc sảo. Vương Lâm Phong chỉ tay lên đó: “Em muốn nói đến bà ta? Bà
ấy không phải mẹ chồng em đâu.”

Mặc dù là câu nói có ý đùa nhưng giọng điệu thì không phải như vậy. Chỉ có đối
với chuyện này anh mơi nghiêm túc. Lập Y lại bị anh dọa đến mất hồn, người đó
là sao hạng A Thái Thanh Hà kia mà. Theo như cô thấy thì bà ta chính là mẹ
anh, nhưng dường như anh không thích điều đó chút nào.

Vương Lâm Phong không thích nói về bà ấy với người khác nhưng cô có quyền được
biết, cô phải biết bà ta đã đối xử như thế nào với gia đình này.

Giọng anh lạnh hẳn đi: “Người đàn bà đó chính là vợ trước của ba anh. Khi hai
người yêu nhau đã bị gia đình ngăn cấm, một phần vì ngành nghề của bà ấy và
một phần vì gia cảnh của ba anh. Sau bao nhiêu biến cố hai người cũng đến được
với nhau, họ sống rất hạnh phúc và sinh ra anh. Nhưng sau khi anh sáu tuổi,
tập đoàn gặp khó khăn lớn đứng trước nguy cơ phá sản. Anh đã nghĩ bà ta sẽ
chống chọi cùng ba anh, nhưng không! Bà ta rời bỏ ông ấy và đám cưới cùng một
người khác.” Càng về sau giọng điệu càng lớn, nỗi thù hận trong lòng Vương Lâm
Phong cũng bộc phát.

“Em biết sau khi bà ấy phát hiện mình có một đứa con gái thì sao không? Bà ta
mặc cho chồng mình ám sát nó. Chấp nhận được không? Hả?” Vương Lâm Phong gằn
giọng hét lớn.

“Bà ta dùng mọi thủ đoạn để ngăn cản Tiểu Di có được tình yêu, kể cả việc đứng
nhìn người đàn ông khác thuê người giết nó. Người như thế…có đáng để anh gọi
một tiếng mẹ?” Anh đập tay vào vô lăng, thật sự tức giận vô cùng.

Lập Y ngồi một bên chứng kiến cơn thịnh nộ của anh. Từ trước đến nay cô không
biết, không biết mọi thứ. Cô vòng tay qua ôm anh: “Không đáng, không đáng chút
nào. Anh không thích thì đừng gọi vậy.” Nước mắt theo khóe chảy xuống bờ má.

Trước đây là cô không biết nhưng biết rồi cô chắc chắn không nhắc đến, anh
không thích thì cô cũng ghét.

Vương Lâm Phong thu dọn tài liệu, anh nhìn lại đồng hồ vẫn còn sớm. Mặc dù hôm
nay nhân viên được nghĩ nhưng chủ tịch rất chăm chỉ đi làm đều đặn. Từ sau khi
đưa Lập Y về ra mắt, anh không những bị Vương Tiểu Di thúc ép mà còn thêm ba
anh hối thúc phải sớm chuẩn bị đưa Lập Y về nhà họ Vương ngay. Vốn dĩ anh đã
biết sự thu hút của bạn gái anh rất cao nhưng không ngờ có thể “thâu tóm”
người nhà anh nhanh như vậy. Anh cười khổ.

Lập Y đang ngủ ở nhà A Phân, cô nghe tiếng chuông nên bước ra mở cửa. Vương
Lâm Phong quan sát cô từ đầu đến chân, ánh mắt đậm ý cười: “Anh nghĩ đúng rồi.
Lúc ở nhà em sẽ không làm được gì ngoài ăn và ngủ.”

Cô nhìn anh nhưng không cãi lại được, vì vốn dĩ nó đúng là như vậy. Lập Y vẫn
còn chưa tỉnh ngủ: “Anh đến đây làm gì?” Vương Lâm Phong tựa người vào cửa:
“Đi ra ngoài với anh.”

Lập Y muốn nói chờ cô vào thay đồ nhưng anh kéo tay cô đi ngay. Vì cửa hàng đó
đến năm giờ sẽ đóng cửa.

Chiếc siêu xe dừng lại trước một cửa hàng đá quý rất lớn. Lập Y ngơ ngác nhìn
anh: “Chẳng phải anh nói đi mua đồ thôi sao, tại sao lại đến đây?” Nếu như anh
nói đến nơi như vậy cô chắc chắn sẽ thay một quần áo thích hợp hơn. Mà quan
trọng đến đây làm gì cơ chứ?

Vương Lâm Phong bước ra, phong thái lạnh lùng ngạo mạn vốn có liền thu hút mọi
ánh nhìn.

Vương Lâm Phong đi vào cô cũng phải lênh đãng theo sau. Nhìn độ sang trọng của
cái cửa tiệm sầm uất trước mặt, rồi nhìn lại mình cô cảm thấy tủi thân vô
cùng. Khi bước vào đến gian hàng nhẫn cưới Lập Y cảm thấy bất ngờ thật sự,
chẳng lẽ…à không…chắc chắn anh muốn chọn nhẫn cho hai người.

Nữ nhân viên đứng quầy niềm nở lịch sự cuối dầu chào hai người, nhưng ánh mắt
lại thiên về phía người đàn ông dõng dạc phía sau hơn. Không thể trách được vì
ai bảo trên đời này lại có một người xuất chúng đến như thế, á không biết đâu.

Theo bản năng nhân viên đứng quầy sẽ nở một nụ cười thân thiện, cô ấy chìa tay
chỉ về phía các mặt hàng nhẫn cặp sáng chói trong tủ kính. Giọng nói vui vẻ
như phá tan bầu không khí: “Là đến chọn nhẫn cưới dùm anh trai sao? Em gái như
cô đúng là chu đáo thật đấy.”

Người bên cạnh mặc một cái áo hooddie dáng dài Berlime màu xám lạnh, chân mang
đôi giày Galaxy Vans shoes. Mái tóc màu hơi nâu xõa tự nhiên. Còn người đàn
ông có một phong thái chững chạc, trưởng thành hơn nhiều, trên gương mặt hiện
chút khó chịu. Nhìn chung người ngoài có hiểu lầm là anh trai em gái cũng
không có gì lạ.

Chỉ là tội cho cô nhân viên đứng quầy, vẫn không biết điều đáng sợ đã đến với
đời mình.

Vương Lâm Phong hừng hực khí thế kéo cô ra khỏi quầy đá quý. Anh vốn dĩ nể
tình mình có gần hai phần ba cổ phần trong cái khu mua sắm này nên mới đại giá
quang lâm đến đây. Nhưng cái người không hiểu chuyện này lại làm anh mất vui,
nghe nói sau lần đó thì tự nhiên…hai phần ba cổ phần đầu tư đã được rút lại
sạch sẽ.

Anh ngồi trên xe mà lòng không cam tâm, gì mà anh trai và em gái, cô ta đã
thấy ai đến lựa nhẫn cưới mà đi cùng người nhà không chứ. Đúng là loại vô tri.
Mặc dù nhìn phu nhân tương lai của tập đoàn VP có phần hơi bị “lão hóa ngược”
nhưng như vậy anh lại càng có cảm giác phải bảo vệ người ta. Chứ không phải để
cho người ngoài hiểu lầm.

Lập Y nhìn dáng vẻ như bị cướp kẹo của anh thì rất tức cười nhưng nếu cô cười
bây giờ…thì chắc chắn anh sẽ giận cho xem. Cô níu tay áo anh kéo kéo: “Đừng
giận nữa, được không? Là tại cô ấy sơ suất thôi mà.” Một phần cũng tại đại chủ
tịch anh đấy, nếu để cô đi thay quần áo thì chắc sẽ không bị người ta nhìn ra
là anh em.

Vương Lâm Phong lườm cô một cái: “Em mà cứ mãi không trưởng thành như vậy chắc
chắn sau này sẽ bị đám con trai vắt mũi chưa sạch tán tỉnh cho xem.” Cái độ
công kích sát thương mạnh mẽ từ phía Lập Y vô cùng đáng sợ.

Anh dường như không còn giận nữa, chạy xe hơi chậm lại, anh quay đầu qua nói
với cô: “Anh sẽ cho em một chiếc nhẫn cưới mà trên đời chỉ tồn tại duy nhất.”

Lập Y rất muốn nói không cần đâu nhưng nghĩ lại đẳng cấp của anh như vậy cũng
phải làm cái gì đó cho nổi bật với giới thượng lưu. Không thể vì chút suy nghĩ
nhỏ nhặt của cô mà làm anh bẻ mặt được.

Lập Y hạnh phúc chồm tới ôm anh: “Được thôi, để đáp lại sự nhiệt tình của anh
nên hôm nay em sẽ nấu cơm.”

Sắc mặt vừa mới chuyển biến tốt của anh ngay lập tức bị câu nói của cô làm cho
chấn động. Tốt nhất là đừng! ngày mai anh còn có cuộc họp quan trọng. Vương
Lâm Phong cười khổ: “Không, không cần, anh vốn định đưa em ra ngoài ăn.”

Tuyệt đối không để Lâu Lập Y vào bếp. Để bảo vệ mạng sống của anh và của cô,
vì lợi ích chung nên phải hi sinh nguyện vọng của cô rồi.


Em Có Thể Yêu Anh Lần Nữa?! - Chương #10