Trở Về Rồi!


Người đăng: kimtayon

Lâu Lập Y năm nay 22 tuổi là một cô gái sở hữu ngoại hình nhỏ nhắn, gương mặt
khả ái đúng với chính cái tên của cô. Năng lực thì ở mức tương đối không có gì
nổi bật, trên người Lâu Lập Y điểm nhấn để người khác ấn tượng về cô chính là
đôi mắt, nó to tròn và rất có hồn nhìn vào đó sẽ thấu được cả tâm tư trong cô.

Từ khi tốt nghiệp đến nay cô luôn sống với tâm trạng “không đất dụng võ”. Lâu
Lập Y học chuyên ngành phần mềm máy tính tại đại học A. Đại học A là một trong
những ngôi trường đào tạo tốt nhất dành cho học viên, lúc nãy đã đề cặp năng
lực Lập Y bình thường cho nên cô ấy đỗ đại học A cũng là do ăn may thôi. Mặc
dù chê bai cô ấy như vậy nhưng sau này Lâu Lập Y sẽ viết nên một câu chuyện
cho riêng mình.

Chuông báo điện thoại reng lên, Lập Y đang đắp mặt nạ đêm cũng lò mò ngồi dậy.
Tin nhắn đến từ công ty tư nhân VP.

Được rồi,…Được tuyển rồi,…Thật sao! Lâu Lập Y được tuyển vào công ty VP nổi
tiếng về phần mềm nhất Bắc Kinh, đó là nơi Lập Y phỏng vấn tuần trước, thế mà
nhanh như vậy đã có kết quả.

Lập Y bật xuống giường, giật lớp mặt nạ ra cố căng mắt nhìn cho rõ từng chữ.

“Trúng,…Trúng tuyển rồi” Cô bất giác la toáng lên.

Lâu Lập Y theo phong cách trẻ trung năng động nên những bộ quần áo hằng ngày
của cô chỉ toàn là áo sơ mi, quần jean, váy ngắn, giày thể thao. Nên bây giờ
muốn lựa một bộ nào đó nhìn thanh lịch hình như hơi khó khăn.

Lập Y suy nghĩ rồi lấy điện thoại gọi cho A Phân.

“A Phân! Cậu phải giúp tớ lần này rồi.”

Vừa nghe cô bạn nói thôi thì A Phân đã tức tốc dập máy, năm phút sau đã có mặt
trước căn hộ Lâu Lập Y. Trên tay còn đang đung đưa túi xách chứa bộ quần áo
của cô.

Lâu Lập Y đón lấy lòng đầy cảm kích lập tức đi vào thay ngay.
Vốn dĩ ấn tượng đầu tiên với cấp trên phải tốt, tác phong lẫn ngoại hình không
được bỏ xót cái nào. Lập Y chỉ mong màn “giả vờ ngoan hiền” của cô có thể càng
kéo dài bao lâu thì càng tốt.

Lập Y còn đang há hốc miệng vì độ hoành tráng của “hang ổ” VP thì một cô gái
đi từ quầy tiếp tân đến vui vẻ hỏi:

“Cô có phải Lâu Lập Y xin vào làm mảng phát triển phần mềm hay không?”

“Vâng, là tôi.” Cô không nghĩ gì trả lời ngay.

Người phụ nữ đó nhìn dáng vẻ của cô từ đầu đến cuối, rồi ậm ừ dẫn cô lên tầng
10. Thẻ nhân viên trên ngực cô ấy có để là trợ lý chủ tịch, Lê Mỹ. Trời ơi!
Một nhân viên phát triển nhỏ nhoi như mình đây mà lại được đích thân trợ lý
trên trời như cô ấy giới thiệu chổ làm, là may mắn ư?

“Đây là nơi cô sẽ làm việc, có gì không hiểu cứ tìm tôi. Tên tôi là Lê Mỹ, tạm
biệt.” Ai lại dám nhờ chị giúp chứ chị hai, tôi không muốn ngày đầu tiên đi
làm mà lại bị chú ý đâu.

Lâu Lập Y ngây người giây lát rồi cảm thấy rùng mình, sao đột nhiên lại cảm
thấy có ai đó đang quan sát mình vậy. Cái cảm giác đó đeo bám đến khi cô đi
khuất mới thôi.

Ngày đầu tiên đi làm tương đối thuận lợi, “mặt bằng” chổ ngồi thì hết chổ chê.
Ngay cửa sổ có thể quan sát được cảnh vật bên ngoài, còn có thể ngắm mặt trời
lặn quả là lý tưởng. Nhưng tại sao một nơi tốt thế này lại còn để trống đến
bây giờ chứ, số cô đúng là đỏ thật đấy

Bản thân Lập Y luôn nghĩ tại sao người mới như cô lại rảnh rỗi đến như vậy,
nguyên ngày hôm nay cô chỉ việc ngồi đó đọc hết các bản kế hoạch của đồng
nghiệp mà chẳng mảy may động đến ngón tay. Rốt cuột cô thần thông đến như vậy
sao!

Lập Y ơi là Lập Y mày rốt cuộc được ai hộ thân thế hả, thật làm bản thân sợ
quá mà.

Thôi vậy, nghĩ nhiều cũng như thế ngủ trước rồi tính sau. Mới nói thôi mà đã
ngủ thật, Lập Y ngoài ăn ra thì ngủ cũng thuộc vào tài năng của cô.

Sáng sớm cô thức dậy, đấu tranh tư tưởng với việc tiếp tục đóng giả người
thanh lịch hay lộ nguyên hình đây. Nhưng nhìn lại quần áo trong tủ thì điều đó
là không thể, đợi đến qua kỳ thử việc cô nhất định sẽ “càn quét” shop quần áo
mới được.

Đôi môi anh đào cười tươi rói, ánh mắt sáng trong đầy nhiệt huyết.
Không ai nhìn ra nỗi đau ẩn giấu phía sau đó, không ai cả.

“Này, người mới! Cậu mau đến đây, nhập số liệu rồi phân ra từng mục, sau đó
kiểm kê lại tất cả những phần mềm công ty đã sản xuất.
Chia ra thành những phần mềm nổi bật, nhiều người dùng nhất và phần mềm được
đánh giá cao nhất rồi cậu đem lên cho trưởng phòng Kim kiểm tra, đã hiểu
chưa.”

Cô bất giác làm theo phản xạ gật đầu.

Có phải tại công ty lớn quá nên nhân lực làm việc cũng ở mức độ quá cao rồi
không, Lập Y bình thường lắm nên đừng đối xử với cô như vậy.

Lập Y nhanh chóng ngồi vào bàn làm việc, cô chuyên tâm tìm kiếm những phần mềm
do VP sản xuất. Nhưng,…nhưng phải công nhận rằng VP này tại sao lại có thể cho
ra đời nhiều phần mềm như vậy chứ aaaaaa.

Vậy là,…vậy là cô phải tăng ca. Tiền tăng ca nhất định, nhất định bắt trưởng
phòng Kim tăng gấp đôi.

Đến tối khoảng 9h hơn, thấp thoáng qua khung của kính phòng làm việc một dáng
người nhỏ nhắn ngồi với vẻ mặt “cam tâm làm việc”.

Bên ngoài cánh cửa của không gian tối đó một người đàn ông thân hình cao ráo,
dáng vẻ tự nhiên đặt trên kệ một khay bánh chocolate, phía dưới kẹp một tờ
giấy. Anh ta gõ cửa rồi bước đi thư thái, trên môi vẫn còn động lại nét cười
nhẹ.

Lập Y nghe tiếng gõ cửa cô vội vàng bước ra nhưng không thấy ai, còn đang lo
sợ có phải là thứ không sạch sẽ đó hay không thì ngó lên kệ lại thấy một mẩu
giấy nhỏ. “Đừng gắng sức quá!”

“Ôi! Ai lại tốt thế nhỉ. Cám ơn vị đồng nghiệp tương thân tương ái, tốt tính
đáng yêu kia nhá.” Cô nói liền một tràng rồi còn làm dáng vẻ chấp tay cảm ơn
nữa chứ.

Người đàn ông đó nép vào cửa nét cười càng rộng thêm, như hương xuân thổi vào
từng cánh mộng.

Đã ba năm rồi cô vẫn không hề thay đổi, vẫn là nụ cười đó là đôi mắt sáng đó.
Bao năm qua xa anh cô vẫn vui vẻ ư, cô không nhớ anh ư? Còn anh nhớ cô đến
phát điên lên được.

Sáng hôm sau Lập Y đi làm với gương mặt tươi tỉnh hẳn, ngày hôm qua cô tận 11h
mới về đến nhà nhưng lại không hề xuất hiện sự mệt mỏi nào cả.

Bàn làm việc của cô hôm nay có một sự khác biệt đến “rợn người”, trưởng phòng
Kim.

“Lâu Lập Y, trình độ của cô là thế nào vậy hả. Làm có chút việc cũng chẳng
xong.” Trưởng phòng Kim quát cô một tiếng rồi quăng xuống bàn tập hồ sơ mà cô
nộp ngày hôm qua.

“Tôi thật sự không hiểu với năng lực như thế này sao chủ tịch Vương lại tuyển
cô chứ, mau làm lại rồi đưa qua chổ tôi.”

Chủ tịch Vương? Chẳng phải chiếc ghế này do phòng nhân sự tuyển dụng sao? Thảm
rồi, thảm rồi rốt cuộc mình bản lĩnh thế nào mà lại được chủ tịch để mắt đến
chứ.

Lâu Lập Y than trời trách đất tự mình đập đầu, tự mình oán than, vốn dĩ hai
mươi hai năm qua cô thiết nghĩ sống rất lương thiện, rất ngoan. Tại sao? Tại
sao?

Cô lại ôm đầu, lại khổ sở cố gắng sửa sai lại cái đống số liệu chết tiệt đó.
Rõ ràng, rõ ràng cô làm mảng phát triển phần mềm chứ không phải nhân viên kế
toán.

“Hôm nay tôi không sửa lại toàn bộ đống này thì họ Lâu tôi sẽ viết ngược lại.”
Giỏi lắm, giỏi lắm rất có khí khái.

Giờ tan làm của công ty là 4h30 Giai Mỹ và Đồng Đồng cùng mọi người đã về gần
hết. Chỉ còn lại, chỉ còn lại mình Lập Y thôi.

Chủ tịch Vương đứng bên ngoài nhìn dáng vẻ làm việc của cô cũng có phần không
đành lòng.

Ba năm trước:

“Lâu Lập Y em không thể im lặng một chút sao!” Một người nào đó ngồi tựa dưới
gốc cây, đôi mắt ẩn chứa vẻ mệt mỏi nhưng cũng có niềm vui, đôi chân mày ngang
hơi nheo lại.

Người thiếu nữ bên cạnh lại chẳng đối hoài gì đến câu nói của anh chàng kia,
cô bất mãn: “Tại sao? Vương Lâm Phong đợi đến sau này dù anh có muốn nghe
tiếng của em cũng chẳng mà có cơ hội, đợi đến lúc đó đừng hối hận.”

Làm sao đây cảm thấy đúng là có chút hối hận.

Như một thói quen, anh lại để trên kệ sách cho cô một dĩa bánh và một câu động
viên. Cứ như vậy sau ba tháng, nhờ người bạn âm thầm tốt tính mà Lập Y nhà
chúng ta mới có thể giữ tinh thần qua được kỳ thử việc.

Qua được kỳ “sinh tử” này thì Tiểu Y có thể thong thả nhàn hạ mà hưởng thụ
cuộc sống, nhưng cũng không thể vì vậy mà sao nhãng việc làm, đứng đắn lên một
chút nào, không được lười biếng. Mục tiêu sau khi thử việc đó chính là phải tự
bản thân sáng lập nên một phần mềm mang thương hiệu của Lâu Lập Y cô.

Một phần mềm mà có thể thực hiện được ước mơ của cô, từ rất lâu cô luôn có một
tâm niệm xây dựng được một phần mềm tìm kiếm. Để tìm ra người đó, phải tìm ra
nhưng tìm thấy rồi cô sẽ làm sao?! Sẽ đánh sẽ mắng hay sẽ chỉ hỏi một câu duy
nhất, “tại sao khi đó lại rời đi?”

Lập Y biết rất rõ một người như anh ta chỉ là cơn gió thổi qua rất nhẹ trong
lòng cô, cũng hiểu rõ ràng cơn gió ấy sẽ rời đi nhưng cô vẫn bất chấp mọi thứ
để níu kéo.

Nhưng mà Lâu Lập Y sai rồi, cơn gió ấy mặc dù biết là sẽ rời đi nhưng vẫn ích
kỉ yêu cô, mặc dù biết cô sẽ đau nhưng vẫn ích kỉ như vậy,anh muốn ở bên cô
thôi mà. Nhưng phải làm sao đây, một năm đó quá ngắn!

Ây,… tại sao lại đau bụng đến như vậy, cũng không phải là đến ngày mà. Hay tại
cứ thức khuya dậy sớm mấy tháng qua, ăn uống không điều độ mà cái dạ dày đáng
thương đang hoành hành.

“Lập Y mau lại đây, chủ tịch Vương lần đầu xuất hiện trước mặt toàn thể nhân
viên đó. Nhanh lên đến đại sảnh rồi.” Cô bạn Đồng Đồng mặt mày hớn hở chạy
đến, được “diện kiến thánh giá”- dung nhan của chủ tịch tập đoàn VP, hạnh phúc
đến vậy sao.

Đau,…đau quá rồi, chân tay cứ vậy nắm chặt bụng. Mồ hôi lạnh trên trán chảy
xuống, hàng lông mày nheo lại nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường cố gắng nặn ra
một nụ cười.

Đồng Đồng dường như không chú ý đến vẻ bất thường của Lập Y, cô ấy cứ gấp gáp
kéo tay Lập Y đi ra đại sảnh.

Nhân viên của VP rất đông toàn bộ đều bao vây cả một sảnh lớn như vậy chỉ để
“nghía” qua diện mạo của chủ tịch thôi sao. Mặc dù không chịu nổi cơn đau từ
bụng nhưng cô vẫn muốn nhìn thử xem là “thần thánh phương nào”.

Từ bên ngoài chiếc lamborghini màu đen bóng nhoáng đậu trước cửa công ty, toàn
thể nhân viên nữ đều há miệng mắt phát sáng. Người đàn ông dáng cao ráo, lưng
thẳng tấp, một thân đồ vest sang trọng.

Dường như chẳng thể rời mắt được nữa, soái quá chừng.

Khuông mặt gần như trắng bệch của Lập Y cố gắng ngước lên nhìn, ánh mắt mơ
màng cứ nhướng lên, mồ hôi đổ càng lúc càng nhiều. Đau đến mức chảy cả nước
mắt, chỉ muốn kêu lên nhưng không được.

Cô lùi về phía sau một chút, hai tay ôm bụng. Mơ màng nghe thấy tiếng gọi,
“Tiểu Y!”

Khuông mặt quen thuộc hiện rõ lên, sao lại quen đến vậy? Có phải là…là anh ấy,
về rồi…hay quá!

Không được nhắm mắt anh ấy vừa mới về thôi,…nhưng sao lâu như vậy…tức đến bật
khóc…cũng…không nói gì. Ai? Đừng ôm tôi lên…tôi muốn…nói với anh ấy…một
câu…thôi mà.

Đau…đau chết mất!

Đau đến mức không thể mở miệng thốt lên ngay cả những suy nghĩ trong đầu cũng
đứt quãng.

Từ trong đám đông mặt Vương Lâm phong tái xanh đi, trên tay đang ôm lấy Lâu
Lập Y nhỏ bé. Anh hoảng sợ ôm cô đưa vào bệnh viện.
Trên xe cấp cứu hai tay Vương Lâm Phong vẫn nắm chặt lấy Lập Y, trong đôi mắt
phượng chứa chan nổi sợ.

Lập Y đừng sợ, là anh! Anh về rồi, đừng lo anh không đi nữa, không bỏ rơi em
nữa. Em tỉnh lại sẽ thấy anh, Vương Lâm Phong anh sẽ cho em đánh, mắng tùy
thích có được không.

Đèn phòng cấp cứu đã tắt, bác sĩ đi ra. Anh bật dậy khỏi ghế lòng như lữa đốt:
“ Bác sĩ tình hình thế nào?”

“Không sao, chỉ là ăn uống không điều độ và hay thức khuya nên dẫn đến đau dạ
dày bây giờ cô ấy đã tĩnh.”
Ánh mắt phượng của Vương Lâm Phong hơi lay động, anh cuối đầu không nói nhưng
nhìn vào vẫn nhìn thấy được nét lạnh lùng.

Anh muốn đẩy cửa vào, tay vừa chạm nắm cửa thì rút lại. Vương Lâm Phong hạ
quyết tâm mở cửa đi vào.

Một giọng nói hơi khàn vì vừa tỉnh lại sau cơn mê phát lên: “Anh về từ khi
nào?”

“Ba tháng trước, nhưng anh…”

“Anh đi đi!”

Không để Vương Lâm Phong giải thích cô lạnh lùng buông một câu nói. Anh đã về
từ ba tháng trước nhưng lại không nói gì, cũng không đến tìm tôi.

“Cố gắng ăn uống, đừng để bụng đói cũng đừng thức khuya nữa.”

Anh dặn dò xong lại đi ngay, dường như chẳng muốn giải thích gì cả.
Anh nói đi là đi làm cơn giận trong Lâu Lập Y lại trỗi dậy, hốc mắt nóng lên
sống mũi cũng cay xè, nước mắt vô thức chảy dài trên đôi má ửng hồng. Cô nhớ
đến ngày tồi tệ đó, Lập Y hoảng sợ chạy khắp nơi tìm Vương Lâm Phong. Đôi chân
đau nhức mỗi khi cô chạy mồ hôi làm áo dán chặt vào lưng, không tìm thấy anh
cô khụy xuống mà khóc. Trên tay cầm điện thoại với mẫu tin nhắn “Đừng tìm anh,
cũng đừng chờ anh.”

Chỉ để lại vài chữ rồi biến mất, sau ba năm bây giờ trở về, để làm gì?
Cô có rất nhiều điều muốn hỏi. Nhưng thà không biết còn hơn.


Em Có Thể Yêu Anh Lần Nữa?! - Chương #1